MẠN NINH THÁN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-09-27 07:29:54
Lượt xem: 261

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hoàng hậu nương nương. Người cảm giác yêu mà là thế nào ?”

 

Ta hiệu cho trong cung lui hết bên cạnh Tần Vân Sơ, cởi áo choàng khoác nhẹ lên vai nàng .

 

“Dù thế nào thì nàng bước cửa cung thì chẳng còn lối nữa.”

 

Nàng lớn hơn, ánh mắt phơi phới như thấu thứ.

 

“Ta từng nghĩ đến chuyện rời . Ta vấy bẩn, tấm chẳng còn thanh khiết. Dù rời cung thì cũng còn xứng với .”

 

Nàng , khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

 

Giọt nước mắt như rơi thẳng lòng khiến tim nhói lên chẳng vì lý do gì cả.

 

Lần đầu tiên hiểu Lăng Uyên chỉ cướp tự do của những cô gái .

 

Chàng còn tàn nhẫn tước bỏ chỗ dựa cuối cùng trong tâm hồn họ, đẩy họ trầm luân trong bể sâu cung cấm.

 

Trước mặt là một thiếu nữ tựa bước từ trong tranh nhưng cũng như giam cầm vĩnh viễn trong bức tranh đó còn sinh khí.

 

Ta lời an ủi nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài, nhẹ tay chỉnh vạt áo choàng vai nàng .

 

“Mùa thu gió lớn, đừng để nhiễm lạnh.”

 

8.

 

Từ ngày hôm đó, Tần Vân Sơ thường lui tới tẩm cung của , mỗi đến là ở cả ngày.

 

Ta từng hỏi nàng .

 

“Tại tin tưởng mà với những điều ?”

 

Nàng chỉ tay về phía Lệ phi đang ngủ say như c.h.ế.t bên cạnh nhẹ.

 

“Người ngốc như còn sống yên trong cung , đủ thấy nương nương là lòng hiền hòa.”

 

Lệ phi thấy nhắc đến , dụi mắt mơ.

 

“Ai ngốc? Ta ngốc… chỉ là… thiếu đồ ăn thôi…”

 

Ta và Tần Vân Sơ bật , đến run cả vai, đúng lúc Lăng Uyên bắt gặp.

 

Thấy Tần Vân Sơ bắt đầu với , Lăng Uyên vô cùng vui mừng, ban thưởng cho một viên ngọc trai cực lớn từ Nam Dương.

 

“Trẫm nhớ Hoàng hậu từng nhắc một viên minh châu gắn lên phượng quan. Nay Trẫm tặng nàng.”

 

Về nghĩ , lẽ chính từ giây phút đó, từ bỏ chấp niệm với Lăng Uyên.

 

Trước khi đăng cơ, từng hứa sẽ sai khắp thiên hạ tìm một viên ngọc nhất để đính phượng quan của .

 

mãi bận, bận đến nỗi Hoàng hậu hai năm mà phượng quan vẫn trống chỗ.

 

Giờ thì nhớ . Thật đáng tiếc, thứ vốn là quà tặng giờ thành phần thưởng.

 

Mà lý do để ban thưởng là vì một nữ nhân khác.

 

Chính khoảnh khắc , hiểu rằng tìm mà là từng để tâm đến , cho nên chẳng bao giờ thật sự cố gắng.

 

Từ khi Tần Vân Sơ lui tới cung , Lăng Uyên cũng tới thường xuyên hơn.

 

nàng thoải mái, thậm chí còn cho tu sửa tẩm cung của .

 

Chỉ cần nhân danh Tần Vân Sơ thì cũng đáp ứng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/man-ninh-than-iwnl/chuong-4.html.]

Có một xuất cung, nàng dẫn bọn đến một hiệu tranh, từ xa trông thấy một nam tử, hai mắt nàng liền đỏ hoe.

 

9.

 

Ta nhẹ nhàng ôm vai nàng nhắc khéo.

 

“Người Lăng Uyên phái theo bảo vệ cô đang đó.”

 

Tần Vân Sơ lập tức kìm nước mắt nhưng ánh mắt vẫn giấu nổi tâm tình.

 

“Nương nương. Chàng tên Từ Khải, là họa sư của hiệu tranh . Chàng từng ôm chí lớn nhưng vì xuất thấp kém nên chẳng thể dự khoa cử. Nếu một ngày, mong nương nương thể giúp triều, thành chí nguyện. Như mới thể yên lòng.”

 

Nàng nắm tay , giọng nghẹn ngào.

 

Ta nghiêm túc gật đầu.

🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa

 

“Ta hứa với cô.”

 

Ta vẫn luôn nghĩ sẽ ngày tìm cơ hội đưa Tần Vân Sơ xuất cung để nàng đường đường chính chính gặp trong lòng.

 

Ta từng ngỡ nàng buông bỏ. Mỗi ngày cùng Lệ phi giành điểm tâm, kể chuyện cổ tích cho nàng , chọc nàng đến ngã nghiêng là vì nàng nghĩ thông .

 

Ta thấy Tần Vân Sơ từng chút từng chút sống đến khi nàng chết.

 

Chết… thể diện.

 

Mặc xiêm y gọn gàng, tô son như thuở mới nhập cung, nàng chọn cách nuốt vàng mà rời .

 

Ta hối lộ ngự y giấu chuyện nàng nuốt vàng c.h.ế.t mà chỉ tấu rằng nàng đột ngột qua đời vì đau tim.

 

Ta t.h.i t.h.ể Tần Vân Sơ, khóe môi nàng vẫn mỉm .

 

Mũi cay xè, kìm mà rơi nước mắt.

 

Với nàng , lẽ đây là điều đáng để vui mừng.

 

Tần Vân Sơ kiêu căng ngạo mạn, một lòng hướng về tình yêu trong sáng, thà c.h.ế.t sạch sẽ còn hơn sống lây lất trong vũng bùn lạnh lẽo trong cái lồng đen tối .

 

Lăng Uyên như một đứa trẻ lên ba, nước mắt nước mũi giàn giụa. Chàng với .

 

“Mạn Ninh. Nàng , Trẫm tìm nàng suốt bao nhiêu năm, cuối cùng gặp . Vậy mà nàng cần trẫm nữa .”

 

Thì trong lòng thương từ lâu, thế mà vẫn cầu hôn .

 

Hoá cái gọi là chân tình, chẳng qua chỉ là một màn kịch.

 

Còn từ đầu đến cuối chỉ là một quân cờ trong ván cờ của .

 

Nếu thì ván cờ … để chính tay kết thúc.

 

10.

 

Ta ôm n.g.ự.c nghẹn ngào thành lời.

 

“Muội Vân Sơ khi mất từng thiết với thần . Nếu thể đích đến Thanh Sơn Quán dâng cho cô một nén hương thì quả thật khó yên lòng.”

 

Lăng Uyên lẽ cảm động nên ôm lấy đồng ý.

 

Sau bảy thất của Vân Sơ, mang theo tập tranh và thơ nàng để trong cung của lên đường đến Thanh Sơn Quan.

 

Từ Khải chờ sẵn trong biệt uyển từ lâu sự sắp xếp của Bảo Hạ.

 

Vừa thấy , định hành lễ thì lập tức ngăn .

 

 

Loading...