Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS16 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ
Cập nhật lúc: 2025-09-18 13:55:13
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
là vai vết bớt hình cánh chim. Thảo nào hôm qua, ánh mắt phu nhân dừng nơi , thoáng vẻ ngỡ ngàng xen lẫn run rẩy; thảo nào di nương khi thấy dấu bớt cũng biến sắc, bối rối khó tả. Đến giờ phút , thấu tỏ nguyên do.
Mọi sự rốt cuộc sáng tỏ. Lòng nghẹn , trăm nghìn cảm xúc cuộn trào, nén chặt trong lồng n.g.ự.c mà khó thành lời. Phó Uyên , ánh mắt sâu thẳm, cảm thông xúc động, như soi thấu nỗi chấn động trong lòng .
“Khi ba tên ám vệ về báo tin mất tích, lòng như lửa đốt, cuống cuồng tìm đến đây, chỉ e gặp điều bất trắc… May , cuối cùng, gặp . Huynh vẫn bình an vô sự.”
Hắn thở phào, khóe môi run run, ánh mắt rực lên niềm vui đoàn tụ. Trong sâu thẳm tâm can, một tiếng gọi ngân lên, ngỡ ngàng tha thiết:
“À… giờ gọi là ca ca mới đúng.”
“Chúng thật sự là do duyên phận mà gặp . Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi trông thấy , một cảm giác quen tràn ngập trong lòng.”
“Thân quen mà suýt hại c.h.ế.t hụt ?”
Ta giận dỗi, giọng chút trách móc, nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui, khiến bầu khí căng thẳng ấm áp.
“Đấy, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm cả mà.”
Phó Uyên vội xòa, khoát tay vẻ vô tội. Ta , nhất thời nhịn bật .
Phó Uyên nhân đà nghiêm giọng hơn, nhưng khóe môi vẫn cong cong:
“Thôi, giận dỗi thế đủ . Giờ chắc cha nương cũng đến kinh thành đấy. Về thôi, kẻo để hai vị chờ lâu trách … chăm sóc ca ca gì.”
Lời chút bông đùa, pha sự nghiêm túc. Không khí nặng nề dần tan , đó là cảm giác an yên, ấm áp của một mái nhà đang chờ đón phía .
Ta đến Phó phủ. Vừa bước qua ngưỡng cửa đại sảnh, tim đập dồn dập, hai chân nặng tựa đá. Trong khoảnh khắc , thanh âm ngoài như ngưng bặt, chỉ còn tiếng tim vọng dội trong lồng ngực.
Nương , dáng gầy guộc, hai mắt hoe đỏ. Vừa thấy , bà bật , nhưng tiếng nghẹn nơi cổ họng. Đôi tay run run vươn , ôm chặt lấy như sợ biến mất một nữa. Nước mắt bà ướt đẫm vạt áo, giọng nghẹn ngào thành tiếng:
“Khổ cho hài tử của … khổ cho con quá…”
Cha đó, đôi mày chau chặt, ánh mắt dõi từ đầu đến chân , run rẩy như tìm dấu vết thương tích. Khi thấy bình an vô sự, ông mới khẽ thở phào, gương mặt vốn nghiêm khắc chợt dịu , phảng phất một niềm vui xen lẫn đau đáu. Khoảnh khắc , lòng dâng trào cảm giác che chở, yêu thương, như từng trải qua bao năm lưu lạc.
Phó phu nhân cũng đó, thoáng chốc cứng đờ . Đôi mắt bà tràn đầy ánh sáng của niềm tin và nỗi mong nhớ, nước mắt tuôn rơi thành dòng, long lanh tựa những hạt châu rơi xuống nền gấm. Thứ sử đại nhân cạnh, đôi bàn tay siết chặt vạt áo, ánh mắt dõi theo từng bước, run rẩy như chẳng dám tin hiện thực. Đôi môi ông khẽ mấp máy, nhưng cất thành lời — bởi trong sâu thẳm, nỗi xúc động dâng đến nghẹn ngào.
Cả gian phòng tràn ngập khí bi thương xen lẫn đoàn viên, như một sợi dây vô hình gắn chặt những trái tim vốn cách xa bấy lâu, giờ phút cùng hòa chung nhịp đập.
Ta run rẩy quỳ xuống, dập đầu bái lạy cha nương cưu mang dưỡng dục, sang bái lạy phụ mẫu ruột. Từng lạy, từng động tác như nén bao năm xa cách, bao tháng ngày lưu lạc, dồn hết khoảnh khắc . Lòng dâng trào ngàn vạn cảm xúc: day dứt, ơn, ngập tràn hạnh phúc khó tả.
Không gian quanh đó lặng như tờ. Tất cả gia nhân trong sảnh đều cúi đầu, chẳng ai dám thở mạnh, để mặc cho tiếng thổn thức của tình ngân vang.
Phó phu nhân chợt òa , hai hàng lệ chảy dài dứt, giọng bà nghẹn ngào nhưng dạt dào niềm xúc động, run rẩy thốt lên:
“Con trai của … hài tử mà mong ngóng bao nhiêu năm… Cuối cùng, cuối cùng cũng gặp con. Tạ ơn trời đất, tạ ơn trời đất chẳng phụ lòng …”
Thứ sử đại nhân bên cạnh, gương mặt thường ngày nghiêm nghị như đá tạc nay run rẩy. Ông đưa tay che mắt, nhưng giấu nổi vành mắt đỏ hoe. Thanh âm ông nghẹn , trầm đục như từ lồng n.g.ự.c bóp nghẹn:
“Ta… hối hận bao … Khi xưa việc quá cứng nhắc… bao năm nay trong lòng một khắc nào thôi áy náy.”
Ta cúi đầu, giọng trầm chắc nịch, từng chữ như khắc xuống nền đất:
“ phụ , đúng. Nếu năm kiên quyết, để Tam Hoàng tử – kẻ m.á.u lạnh vô tình – ngai vàng, bách tính khắp thiên hạ e rơi cảnh lầm than.”
Lời dứt, cả gian phòng rúng động. Trong thoáng chốc, ai thêm lời nào. Chỉ còn bầu khí nặng trĩu nhưng chan chứa ấm áp, như sợi dây vô hình nối liền những trái tim từng chia cắt, giờ phút cùng hòa chung nhịp đập.
Khoảnh khắc , cảm giác như bao vết thương năm xưa xoa dịu, bao năm lưu lạc tìm thấy bến bờ. Nỗi xúc động và niềm nhẹ nhõm lan tỏa, khiến cả căn phòng chìm trong một thứ tĩnh lặng thiêng liêng, thấm đẫm tình đoàn tụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss16-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]
Mọi trong phòng đều rưng rưng, chẳng ai nén nổi xúc động. Không gian chan chứa tình tìm , tưởng như còn chỗ cho bất cứ âm thanh nào khác.
Bỗng, Kiều di nương khẽ dậy. Bóng dáng bà in lên nền sáng của ngọn nến, giọng vang lên trầm thấp nhưng rành rọt, cắt qua màn tĩnh lặng:
“Nay Đại công tử bình an trở về… cũng một chuyện cần rõ. Uyên nhi … thực , con là cốt nhục của Đại nhân. Cha ruột con là Phó Bá, em trai ruột của Thứ sử Phó Khắc.”
Lời dứt, cả sảnh đường như một luồng gió lạnh quét qua. Mọi ánh mắt đồng loạt chuyển từ sang Phó Uyên. Kinh ngạc, hoang mang, khó tin… tất cả dồn nén trong đôi mắt những hiện diện, như đang chờ đợi sẽ phản ứng cú sốc bất ngờ về thế.
Phó Uyên khựng , khuôn mặt như hóa đá, môi mấp máy mà thốt nổi thành lời. Trong mắt , kinh hoảng và bàng hoàng cuộn trào, tựa như cả thế giới sụp đổ chân.
Kiều di nương khẽ ngẩng đầu, giọng vẫn đều đặn nhưng từng chữ nặng tựa đá, chứa đựng cả một quãng đời đau thương:
“Năm … cha con hồ đồ, mù quáng theo phe Tam Hoàng tử. Đại nhân khuyên ngăn hết lời nhưng vẫn lay chuyển , cuối cùng đành đoạn tuyệt tình . Khi Phó Bá c.h.é.m đầu, lúc đang mang thai con mới hơn hai tháng… nếu che chở, nương con e rằng sớm vùi thây theo cha con.”
Bà ngừng , đôi mắt rưng rưng ánh lệ nhưng giọng kiên định đến lạ thường:
“Mạng tiện , nào tiếc. Chết theo phu quân cũng là lẽ thường. nỡ để con… một sinh linh vô tội, tượng hình trong bụng nương, chịu tội liên lụy. Con , cớ gánh lấy oán hận của đời?”
Bà dừng một thoáng, ánh mắt dường như xa xăm, khẽ nhấn giọng, từng lời như dằn xuống từ tận đáy tim:
“Khi , cũng chút tư tâm. Biết Đại công tử mất tích, tin tức bặt vô âm tín, thấy Phó phu nhân ôm hận với Đại nhân… hiểu, lúc con chính là huyết mạch duy nhất còn của Phó gia. Chính vì thế, cắn răng đánh liều, dập đầu cầu kiến Đại nhân và Phó phu nhân, xin họ mở lòng từ bi, cứu lấy giọt m.á.u cuối cùng của dòng họ Phó.”
Ánh lửa nến lay động, chiếu sáng gương mặt di nương điềm tĩnh nhưng ánh mắt ẩn chứa bao hồi ức đau thương. Cả gian phòng lặng như tờ, ngay cả tiếng gió ngoài hành lang cũng như ngừng thổi, để mặc từng lời của bà rơi xuống nặng nề, khắc sâu lòng từng .
Lời giải thích của Kiều di nương khiến bầu khí trong phòng lắng xuống, nặng nề nhưng cũng sáng rõ. Mọi dần hiểu nguyên do phía những quyết định nghiêm khắc, đôi khi tưởng như vô tình, của bao nhiêu năm qua.
Giọng bà khẽ run, song từng chữ vẫn dứt khoát:
“Khi , Bá phụ con vì công phò tá Thái tử, nên ban ân huệ cứu nương con một mạng. Thánh thượng ngầm chấp thuận, Đại nhân mới cho bước cửa với phận Di nương, còn con… con sinh danh nghĩa nhi tử của Đại nhân. Có như thế, mới giữ huyết mạch họ Phó, mới ngày hôm nay.”
Nghe đến đây, ánh mắt trong phòng đều ươn ướt. Sự thật phơi bày chỉ mang theo nỗi đau của quá khứ, mà còn chất chứa ân tình, hy sinh và cả sự nhân hậu thầm lặng.
Phó Uyên ngây , hai hàng lệ nóng hổi trào kìm nổi. Cậu quỳ xuống, dập đầu Đại nhân và Phu nhân, giọng nghẹn ngào run rẩy:
PMD
“Là phụ mẫu… cho nương con mạng sống, dung nạp, nuôi nấng, ban cho con danh phận. Thế mà con chẳng điều, suốt ngày gây chuyện, khiến phụ mẫu lo lắng chẳng yên. Ân tình … con một đời khó báo đáp .”
Phó phu nhân vội bước tới, đỡ lấy dậy. Nước mắt lăn dài gò má bà, giọng trầm mà chan chứa thương yêu:
“Ngốc tử… ruột thịt , trong lòng , con vẫn mãi là con trai .”
Thứ sử đại nhân lặng lẽ gật đầu. Ánh mắt vốn nghiêm nghị nay cũng hoe đỏ. Ông khẽ thở dài, giọng trầm ấm nhưng dạt dào cảm xúc:
“Họ Phó còn nối dõi, đó là trời xanh thương xót. Năm xưa, nuông chiều cha con mới sinh tính ngỗ ngược, chẳng chịu học hành, nên mới dễ dụ dỗ bước con đường thể đầu. Vì , mới nghiêm khắc với con, chỉ mong con vết xe đổ nữa. Uyên nhi… tất cả những gì , đều vì con, vì tương lai của con và vì Phó gia . Mong con hiểu cho lòng .”
Trong khoảnh khắc , dường như khúc mắc, hận thù, cả những mất mát bi thương của quá khứ đều gột rửa. Chỉ còn sự sum họp, ơn và một niềm hạnh phúc sâu thẳm, khiến những mặt trong phòng ai cầm lệ.
Ngọn nến lay động, ánh sáng vàng ấm lan khắp gian phòng, soi rõ từng gương mặt thấm đẫm lệ, nhưng ánh mắt đều rạng ngời — đó là giọt lệ của đoàn viên, của một kết cục viên mãn bao năm chìm trong phong ba bão táp.
Phó Uyên lúc ròng như một đứa trẻ, nước mắt chan hòa, giọng nghẹn ngào lẫn nức nở:
“Sao… nương với con sớm hơn? Để con ngông nghênh, dông dài, hồ đồ gây bao chuyện… khiến phụ , mẫu đau lòng như …”
Kiều di nương khẽ thở dài, nâng tay lau những giọt nước mắt lẫn nước mũi gương mặt , đôi mắt long lanh ánh lệ nhưng vẫn ẩn chứa nét dịu dàng, ân cần. Bà cất giọng, giọng tràn đầy yêu thương mà mang theo chút châm chọc:
“Tính cách ngông nghênh … ngươi nghĩ từ mà ? Giờ thì đấy!”
Lời dứt, cả gian chính sảnh bỗng vang lên những tràng sảng khoái. Tiếng hòa cùng những giọt lệ còn kịp lau khô, khiến bầu khí vốn đang ngột ngạt, nặng nề phút chốc trở nên ấm áp và sáng bừng.
Trong khoảnh khắc , ai nấy đều cảm nhận một niềm hạnh phúc giản dị mà sâu xa: tình cuối cùng đoàn viên, những năm tháng đằng đẵng u uất nay hóa thành mây khói, để trong lòng chỉ còn sự nhẹ nhõm, bình yên và tràn đầy hy vọng.