Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS18 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:15:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe cha , lòng bất giác se . hôm về phủ mà trong lòng đầy lo lắng, liền cùng Phó Uyên lấy hết sách liên quan đến trị thủy một lượt. Trong tiếng mưa rơi dồn dập , dường như thực sự ẩn chứa một nỗi bất an thành hình.
Khoảng canh ba đêm , phủ bỗng náo động bởi tiếng đập cửa dồn dập, gấp gáp như trống trận. Người hầu vội vã bật dậy, đuốc lửa bừng sáng khắp sân, ánh sáng lay động soi rõ từng gương mặt còn ngái ngủ. Trong tiếng mưa rơi ngoài hiên lộp bộp, cả phủ đồng loạt quỳ xuống nghênh chỉ, thở nghẹn nơi cổ họng.
Tô công công – thái giám cận bên long tọa – khoác áo mưa ướt sũng, bước nhanh giữa sân. Giọng ông vang lên dõng dạc mà khẩn cấp: thánh thượng truyền chỉ, mời cha nhập triều thương nghị chính sự ở Túc Châu.
Cha tiến lên, chắp tay hành lễ, cung kính đáp: “Thần tuân chỉ.” Khi ngẩng đầu lên, gương mặt ông chìm trong vẻ nghiêm nghị, đôi mắt sáng ánh lên một điều gì đó nặng nề khó . Ta cùng Phó Uyên , trong lòng đều thoáng rúng động: hẳn Túc Châu xảy biến cố trị thủy.
Ngay trong đêm, cha trở về phủ, sắc mặt trầm trọng, gọi đến và rõ:
“Giờ Tý, thánh thượng nhận cấp báo: hai phủ Tương Châu, Dương Châu lũ lớn tràn về, hoa màu chìm trong biển nước. Nước lũ dâng cao, chỉ cách mặt đê chính một trượng. Lần cao nhất trong lịch sử cũng chỉ cách mặt đê hai trượng, thế mà tri phủ sở tại giấu nhẹm đến hôm nay mới dám tấu trình. Nếu đê chính vỡ, e rằng phủ Tương Châu sẽ rơi cảnh tang thương. Ngài hạ chỉ, lệnh cùng Tổng đốc Tống Sanh chinh đến huyện Túc Châu của phủ Tương Châu, là huyện ngay cạnh sông Dương Tử, khẩn cấp trị thủy, cứu vớt lê dân. Việc hiểm nguy, cần nhiều hợp sức. Nghĩ đến việc con từng sống ở Túc Châu, sát bờ sông Dương Tử, cũng chút hiểu về địa hình, dâng sớ xin cho con cùng, để tiện bề ghi chép, căn cứ cho hậu sự, đồng thời thể góp đôi lời tham mưu. Cha dừng một lát, ánh mắt nghiêm nghị soi thẳng :
“Chuyến , cũng là một phen thử thách năng lực của con. Hãy chuẩn thật , đừng để phụ lòng kỳ vọng.”
Nghe cha , lòng chợt run lên một nhịp. Trong trí nhớ , Túc Châu vẫn là vùng đất trù phú, là những cánh đồng ven sông Dương Tử, mùa lúa chín vàng rực, là bến thuyền nhộn nhịp buôn bán. Nghĩ đến cảnh dân chúng nay gồng trong lũ dữ, hoa màu chìm trong sóng nước, nhà cửa thể cuốn trôi bất cứ lúc nào, khỏi se thắt tâm can. Ánh lửa ngoài sân vẫn bập bùng trong mưa gió, soi rõ những khuôn mặt hầu nhân lo âu quỳ lạy. Trong tiếng mưa rơi dồn dập, bỗng cảm nhận rõ ràng: chuyến chỉ là một chuyến cùng cha, mà là bước ngoặt đưa đối diện với trách nhiệm và thử thách thật sự của đời .
Ta sai báo cho cha nương một tiếng, lập tức cùng phụ chuẩn hành trang, sẵn sàng lên đường ngay trong đêm. Ngoài sân, đuốc lửa bập bùng, bóng qua hối hả, tiếng rương hòm va chạm lách cách vang vọng trong bầu khí nặng nề. Phó Uyên theo một lúc, khẽ hỏi:
“Vì bá phụ cho con cùng?”
Cha kiểm giấy tờ, đáp, giọng dứt khoát:
“Ngươi ở nhà. Nếu cả, nương ngươi và bá mẫu còn trông cậy ai?”
Phó Uyên , chậm rãi cúi đầu. Hẳn y cũng hiểu rõ sự hiểm nguy của chuyến , nên lặng im hỏi thêm, chỉ lẳng lặng theo sắp xếp đồ đạc. Trong ánh lửa bập bùng, đôi mắt y ánh lên điều gì đó khó tỏ bày, như lo lắng, luyến lưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss18-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]
Phụ phi ngựa , theo , cùng đoàn tùy tùng chừng mười . Đến cổng thành, chúng hợp với đội nhân mã của Tổng đốc Tống Sanh đang chờ sẵn. Không kịp nghỉ ngơi, hai đoàn lập tức nhập , gấp gáp thẳng hướng Túc Châu. Người vội vã, vó ngựa dồn dập như trống trận, ánh đuốc vẽ thành một dải lửa dài xuyên qua đêm tối mịt mùng. Mưa gió vẫn dứt, gió lạnh quất mặt buốt rát, song chẳng ai dám chậm một bước. Ai nấy đều hiểu: dân ven sông Dương Tử lúc lâm cảnh nguy nan, ruộng đồng, làng mạc hẳn chìm trong nước lũ.
Ta sống ở mảnh đất suốt mười tám năm, quen từng lối nhỏ, từng bến nước, từng hàng cây rợp bóng. Nghĩ đến những khuôn mặt quen, đến những cánh đồng lúa vàng óng ngày mùa, nay thể sóng dữ nuốt chửng, lòng như quặn thắt. Không ai hiểu rõ hơn : một khi đê vỡ, tất cả sẽ hóa thành biển hoang, chôn vùi bao công sức và sinh mạng.
Cả đoàn thúc ngựa vượt đường trường, vó kịp nghỉ suốt một đêm dài. Khi ánh bình minh nhạt nhòa hé, địa phận Túc Châu hiện mắt với cảnh tượng khiến ai nấy sững sờ. Nhà cửa nghiêng ngả, mái ngói đổ sập, nhiều chỗ chỉ còn trơ nền gạch lạnh lẽo. Những thửa ruộng xanh ngát một thời giờ biến thành biển nước mênh m.ô.n.g trắng xóa, sóng tràn tận chân trời. Cây cối bật gốc, bèo rác dạt lênh đênh, tiếng dân than vọng khắp xóm làng, hòa cùng tiếng gió rít như khắc sâu thêm nỗi tuyệt vọng. Lòng se thắt, nhói buốt như lưỡi d.a.o cứa tim; cảnh vật trù phú ngày nào giờ chỉ còn hoang tàn, tang thương đến xé lòng.
Phụ siết chặt cương ngựa, đôi mày chau như gánh cả nỗi nặng lòng của dân. Tổng đốc Tống Sanh trầm giọng, than khẽ:
“Dân qua khỏi cơn lũ thì quan cũng chẳng còn mặt mũi trời.”
Đoàn im phăng phắc. Trong khoảnh khắc , cảm nhận sâu sắc hơn bao giờ hết gánh nặng vai: chỉ của Tổng đốc, của phụ , mà chính của bản – kẻ sinh từ đất – góp sức để Túc Châu trù phú ngày nào thể hồi sinh.
Tri huyện Túc Châu, Hoàng Tấn, tuổi ngoài bốn mươi, dáng cứng cáp mà gương mặt dãi dầu phong sương. Bao năm quan giữa vùng sông nước, ông quen cảnh mưa dầm lũ dội, nhưng hôm nay vẫn dầm trong bão gió mà nghênh tiếp. Vừa trông thấy phụ cùng Tổng đốc, ông vội vàng xuống ngựa, chắp tay hành lễ, giọng lạc trong gió mưa:
“Thưa đại nhân… nước lũ dâng dữ dội. Dân cư chỉ kịp dời lên gò đất cao, căng vài tấm vải rách lều che gió. Thóc lúa ngoài đồng gần như mất trắng. Nếu đê chính giữ nổi, thành trấn sẽ chìm trong biển nước.”
Nói đoạn, ông đưa tay gạt giọt mưa hòa lẫn mồ hôi chảy dài má. Trước mắt , những gò đất từng in dấu chân tuổi thơ giờ biến thành nơi nương khốn khổ: lều bạt xơ xác, dân áo quần tả tơi, mắt thất thần vì đói lạnh. Tiếng trẻ thơ thét lẫn trong gió buốt, hòa với tiếng nấc của kẻ mất nhà cửa ruộng vườn, tạo thành một khúc ai ca não nề giữa cơn lũ. Tim quặn thắt, cổ họng nghẹn ứ; dường như cả trời đất cũng cúi xuống tiếng than .
Ánh mắt phụ thoáng lộ vẻ xót xa, nhưng giọng ông vẫn dứt khoát như tiếng chuông đồng, lập tức hạ lệnh cho nha dịch kiểm đếm dân , phát gạo cứu tế , đồng thời sai tức tốc thị sát đoạn đê xung yếu. Trong mắt , giữa cơn nguy biến, từng lời từng cử chỉ của Hoàng Tấn vẫn ánh lên tấm lòng tận tụy – như ngọn đèn giữ lửa cho cả vùng đất đang ngập trong nước dữ.
PMD
Tri huyện Hoàng Tấn vốn là hết lòng vì lê dân. Ngay từ khi mưa lớn bắt đầu tràn ngập đồng ruộng, ông vội huy động dân phu gánh lương thực cất tạm trong rừng sâu, sai trai tráng đốn tre, mua thêm vải bạt để dựng lều, chuẩn lương thực dự phòng. Nhờ , dù hoa màu chìm nước, dân cư vẫn còn chút cái ăn chỗ ở, đến nỗi màn trời chiếu đất. Ông thở dài, giọng trĩu nặng:
“Thưa đại nhân, kế chỉ cầm cự dăm bảy ngày. Nếu mưa vẫn dứt, đê chẳng giữ nổi, lương thảo dự trữ e cũng sớm cạn… khi dân chúng chẳng bấu víu .”
Lời tan trong gió lạnh, để một trống nặng nề giữa trời nước mịt mùng. Ta đưa mắt những mái lều tạm bợ thấp thoáng trong mưa, chợt thấy rõ sự mong manh của kiếp dân thường. Hôm nay họ còn gượng gạo chống đỡ, nhưng ngày mai sẽ . Sau cơn lũ, dịch bệnh tất sẽ hoành hành, nước đọng sinh lam chướng, rắn rết theo dòng tràn thôn xóm; trẻ nhỏ, già khó lòng cầm cự. Rồi việc dựng nhà cửa, khôi phục ruộng đồng, định chỗ ở cũ… mỗi một việc đều như gánh nặng ngàn cân đè vai họ.