Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mang thai sáu năm? Anh thật sự là cha của đứa bé? - 14

Cập nhật lúc: 2025-06-09 10:30:28
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vào nhà, ông đặt túi đồ lên tủ giày rồi nói: “Cha tìm được việc ở thành phố rồi. Sơn tường cho người ta, ngay gần đây thôi.”

“Thật ạ? Vậy cha có đến thường xuyên được không?”

“Được chứ.”

Nói rồi ông lùi ra cửa, bắt đầu cởi áo khoác và quần ngoài.

“Cha vào trong mà thay, đứng ngoài đó làm gì?” Tôi vội cản.

“Cha có mặc một bộ ở trong rồi.” Ông chỉ vào lớp áo thu đông bên trong. “Đồ công trường bẩn lắm.”

“Bẩn thì giặt là được mà cha.” Lòng tôi quặn lại.

Ông bỏ quần áo vào một túi ni lông rồi để trước cửa. “Sẽ làm bẩn sàn nhà mất.”

“Không đâu ạ! Cha để đồ ở đây người ta lấy mất thì sao?” Tôi vừa buồn vừa giận.

“Không đáng tiền, ai lấy làm gì.” Nói xong, ông cởi giày, đi chân trần vào nhà. “Nhà to thật.”

“Cha đi dép vào đi ạ, đừng đi chân trần.”

“Ừ, để cha rửa chân đã.” Ông mang dép vào nhà tắm. Tôi nhìn túi ni lông trước cửa, tâm trạng rối bời. Cha chỉ rửa qua loa rồi mới xỏ dép, sau đó mang đồ ăn vào bếp nấu cơm.

“Để con làm cho.” Cha tôi hiếm khi nấu ăn, nhìn cách ông rửa rau là biết không thành thạo.

“Con nghỉ đi.” Cha nhất quyết không cho tôi động tay.

Tôi đành đứng bên cạnh nói chuyện: “Cha lên đây rồi, ở nhà một mình mẹ sao trông được Trần Ngọc?”

Tay ông khựng lại. “Dạo này nó ngoan hơn rồi, mẹ con trông được.”

“Vậy cha định ở thành phố bao lâu ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mang-thai-sau-nam-anh-that-su-la-cha-cua-dua-be/14.html.]

“Chắc vài tháng.”

Vài tháng? Cha tôi trước giờ luôn làm việc gần nhà để tiện chăm sóc gia đình. Tôi biết, cha đang nói dối.

Bữa tối, ăn cơm cha nấu, lòng tôi vừa hạnh phúc vừa trĩu nặng lo âu.

Đêm đó, tôi gọi cho mẹ, mẹ mới nói thật.

“Mẹ chồng con gọi điện, cha con mất ngủ mấy đêm, nhờ người tìm việc ở thành phố để tiện qua nấu cơm cho con đó.”

Tim tôi như thắt lại. “Con đã nói con tự lo được mà.”

“Làm cha mẹ ai không lo cho con. Đời này mẹ còn chưa được ăn cơm cha con nấu đâu đấy.”

“Vậy ở nhà thì sao hả mẹ?” Giọng tôi nghẹn lại.

“Thì cứ sống thôi. Con đừng lo chuyện ở nhà, dưỡng thai cho tốt vào.”

Cúp máy, tôi nằm trên giường, nghĩ đến cảnh cha đứng đợi trước cửa, không biết đã đợi bao lâu. Nghĩ đến việc ông cố chấp thay đồ bên ngoài vì sợ làm bẩn sàn nhà, tôi chợt nhận ra, ngôi nhà này có phải của tôi không, cha còn biết rõ hơn tôi. Ông đến thành phố làm lụng, mặc bộ đồ lao động bẩn thỉu chen chúc trên tàu điện ngầm, chắc đã phải chịu bao ánh mắt xem thường. Tất cả chỉ vì thương tôi.

Nghĩ đến đây, nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi thấy mình thật thất bại, thật ích kỷ. Tôi đã khóc rất lâu, đến gần một giờ sáng mới sực nhớ mai phải dậy sớm đi làm. Người trưởng thành không thể cứ muốn khóc là khóc được.

Những ngày sau đó là khoảng thời gian bình yên nhất của tôi. Mỗi ngày tan làm về đều đã có cơm nóng cha nấu sẵn.

Thứ sáu, tôi có hẹn khám sàng lọc Down. Tôi định khám xong sẽ cùng cha về quê. Ai ngờ lại gặp Cố Tiêu ở bệnh viện. Anh ta không mặc áo blouse, có vẻ như đang đợi tôi.

“Mẹ bảo em gầy đi nhiều. Anh thấy đâu có?” Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới. Nhờ có cha chăm sóc, sắc mặt tôi đúng là đã tốt hơn. Tôi định mắng anh ta vài câu nhưng rồi lại thôi, không muốn làm cha mẹ thêm phiền lòng.

Tôi đi vòng qua anh ta, nhưng vừa bước một bước, tay tôi đã bị giữ lại.

“Cứ phải phớt lờ anh như vậy à?”

“Tôi phải vào khám, anh đừng làm mất thời gian của tôi.”

“Được.” Anh ta buông tay, giọng dịu lại. “Em vào đi, anh ngồi đây chờ.”

Loading...