Trong rừng, bụi sáng nhẹ bay lượn, chim sẻ vỗ cánh ngang đầu.
Hai biểu ca ngẩn ngơ một thoáng, chợt bật , đuổi theo:
“Được! Nếu thua thì gọi chúng là ca ca!”
Ta thua.
Họ nhường , để thắng nhiều chiến lợi phẩm, còn tặng một con ngựa nhỏ.
Hai biểu ca , tranh luận chuyện xử lý thỏ:
“Muội ăn quen đồ muối, thịt thì nướng mà ăn thôi.”
A Tường ngắm con trắng nhất trong lồng:
“Con lột lông cho nương may áo choàng , thành thấy cô nương nào cũng thích quàng cái đó.”
A Cát chê :
“Đệ gì về y phục thịnh hành, chỉ chăm cô nương thôi! Người đều là lông chồn, lông cáo, thì loại nhất!”
A Tường bất lực, ôm đầu lật mắt:
“Huynh… hai mươi mấy tuổi còn lấy thê tử, thì hiểu cái gì…”
A Cát liền đánh .
Ta vuốt lớp lông ngựa, hai cãi , đầu tiên trong lòng dâng lên một nỗi chua xót căng đầy, nhưng là vì vui sướng.
10
Mấy trận tuyết rơi xuống, cũng trải qua một cái Tết trọn vẹn ở Từ gia.
Mọi thứ đều , chỉ là vẫn thể mở miệng gọi họ một tiếng “phụ mẫu”.
Phu thê Từ gia vốn là hiền hậu, họ cũng chẳng ép buộc điều gì.
Ta thích cưỡi ngựa săn bắn, họ liền để mặc cho hai A Cát, A Tường thỉnh thoảng dẫn ngoài.
Những bức tranh vẽ lúc rảnh rỗi, họ cũng vô cùng quý trọng, còn treo trong quán trọ nhỏ.
Khách nhân thỉnh thoảng khen vài câu, họ liền tít mắt mà giảm tiền phòng cho .
Theo lẽ thường, một cô nương như đến tuổi cập kê, ở thôn quê sớm bà mối tới nhà dạm hỏi.
phu thê Từ gia luôn khéo léo từ chối.
“Bảo Nhi còn nhỏ, chúng giữ con bé thêm vài năm nữa.”
Có bà mối tính tình , từ chối thì mỉa mai:
“Đã tiểu thư mười mấy năm, giờ chẳng còn là gì nữa, còn mong gả cho quý công tử cao môn ? Khuyên các đừng mơ nữa!”
Hai phu thê tranh luận, chỉ đóng cửa tiễn khách.
Ta tiếng ồn tỉnh, ôm chăn dậy.
Ngoài cửa sổ, Từ đại phu đang kéo nước từ giếng lên, nhóm lò, khói bếp lượn lờ.
Người phụ nhân thấy , từ trong tay áo lấy một vật, đẩy cửa bước :
“Tỉnh ? Phụ con sáng sớm chợ mua về ít dầu thơm hoa quế mới, nào, để mẫu chải tóc cho con.”
Ta buông tóc dài xuống bên cạnh bà.
Ở Triệu phủ, các cô nương đều để tóc thật dài để tiện bới những kiểu phức tạp tinh xảo.
Đến đây , chẳng học, cũng chẳng khéo tay, thường chỉ tết bừa mấy b.í.m gom là xong.
Hôm qua, thấy mái tóc dài thật phiền phức, lúc gội đầu liền cầm kéo trong rổ, định cắt bớt .
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mat-ca/5.html.]
Bà thấy, vội vàng giật lấy.
Ta giải thích:
“Tóc dài tiện, con thấy các cô nương trong thôn đều để dài như thế.”
Bà bỗng đỏ hoe mắt, khẽ vuốt ve tóc , thì thầm:
“Con giống bọn họ, Bảo Nhi .”
Bà , Bảo Nhi, đừng sợ.
Đừng sợ để tóc dài.
Đừng sợ gả .
“Trước , cũng sẽ thiếu.”
Ta ngẩn , chợt hiểu .
Tại Từ đại phu tuổi vẫn ngừng chữa bệnh cho , phụ nhân thì suốt ngày bận rộn ở quán trọ, bận đến nỗi kịp uống ngụm nước, buổi tối còn bàn bạc lén lấy một phần tiền tích góp đem cho vay lấy lãi.
Họ gần bốn mươi mới sinh , một đứa con gái.
Mười sáu năm còn , họ luôn cho rằng bọn buôn bắt cóc.
Họ tìm ở phương Nam, cũng tìm ở phương Bắc, cuối cùng đến tuổi mệnh mới tìm thấy.
là tìm về từ trong “ổ vàng” mà mang .
Họ vẫn xem như tiểu thư nhà giàu, cho một cuộc sống giống hệt ở Triệu phủ.
Người phụ nhân cẩn thận chải tóc cho , búi song kế của thiếu nữ, để lộ vầng trán non trẻ, xoa dầu thơm nồng nàn đến mức khiến hắt xì.
Trang điểm xong, bà ngắm , như ngắm một đứa trẻ lớn.
Trong mắt bà thấp thoáng nỗi bi thương khó thành lời.
Nắng rọi qua song cửa, bóng hiện lên mơ hồ.
Bà ôm lấy , khẽ đung đưa.
“Bảo Nhi, Bảo Nhi, hồi con còn nhỏ trông thế nào nhỉ?”
Khi bệnh con đau ?
Có ai hát đồng d.a.o ru con ngủ ?
Có hòa thuận với các ?
Bà , mười sáu năm thiếu vắng họ, lớn lên thế nào.
Có cũng chẳng trọn vẹn.
Nếu , nửa đêm gọi “mẫu ” trong nước mắt.
11
Ta rằng , từng chịu ấm ức gì, cũng chẳng thích tiểu thư khuê các.
Ta bắt đầu chạy quán trọ giúp việc, lúc thì tính sổ, lúc thì nấu , khi dựng một cái sạp nhỏ cửa, giúp vẽ tranh, thư, cũng kiếm chút tiền.
Từ đại phu chợ khám bệnh, liền đánh xe bò đưa ông .
Phu thê Từ giá lúc đầu đồng ý, vất vả cùng họ.
Ta liền dỗi chịu ăn cơm, họ đành chau mày mà thỏa hiệp.
Sau khi xuân đến, nhà thúc thẩm cũng bận rộn.
Người trong thôn vốn dĩ, mỗi nhà đều mấy nghề để sống.