Thường Quân vươn vai ngủ dậy là 3 giờ chiều, điện thoại bỗng reo vang
“Alo, sư phụ, chuyện gì ?”
“Đồ ngoan, việc đến thành phố Hòa Bình, nhân việc định bảo con theo mấy hôm cho mở mang tầm mắt, tranh thủ dạy con mấy chiêu luôn”
“Có kèo thơm ở đây ?”
“Không thơm lắm, kèo chắc khó, , thơm ?”
“Đi chứ, nhưng con dẫn thêm 1 trợ lý nữa ”
“À chứ. Vậy hẹn gặp cửa nhà hát thành phố nhé”
“30 phút nữa con mặt”
Ngọc Lan còn đang bài tập Thường Quân lôi :
- Sao, chơi một lát ?
- Có vụ gì ?
- Không rõ, sư phụ gọi.
- À, là sư phụ nhận hồi tháng ở nhà họ Hứa hả. Tên là Phương Nam nhỉ?
- .
Khi cô và Ngọc Lan đến cửa nhà hát thì thấy sư phụ ở đó. Khác với tưởng tưởng của Ngọc Lan, sư phụ chỉ tầm 30 mươi, hình cao lớn vạm vỡ, nước da nâu đồng khỏe khoắn, khuôn mặt góc cạnh nam tính chứ tư sinh như Bình Nguyên. Người thanh niên mà Thường Quân gọi là sư phụ mặc một bộ đồ thể thao năng động, mắt còn đeo kính râm như minh tinh màn bạc.
- Sư phụ, đây là Ngọc Lan, bạn học của con. Trợ lý tạm thời cho thầy luôn.
- Chào Ngọc Lan. Lại còn tìm cho cả trợ lý tạm thời nữa. là con nhọc lòng . Đi thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mat-na-da-nguoi/chuong-2.html.]
Tiếp đón bọn họ là giám đốc nhà hát Phạm Huân, hóa sư phụ cô đến đây vì lời xin giúp đỡ của ông . Ông mời họ phòng việc , thuật câu chuyện về chiếc mặt nạ đang để ở phòng trưng bày. Mọi chuyện vẫn bình yên cho đến tuần một nhân viên thực tập hiểu đeo nó khi diễn tập. Ngay khi phát hiện cô trách phạt và chiếc mặt nạ đặt đúng chỗ. điều đáng lo là miếng bùa dán trong lồng kính rách. Còn cô diễn viên thực tập tên Lý Ái giữa đêm bảo vệ phát hiện cô đang tự tập hát trong phòng tập của nhà hát, bảo vệ gọi thông báo muộn nhưng cô dường như thấy gì, càng ngày càng hát đáng sợ hơn. Sau đó ngất xỉu ngay trong phòng tập. Sức khỏe của Lý Ái định nhưng tinh thần vẫn bất . Cứ đêm đến là cô cất tiếng hát, ban ngày thì sinh hoạt bình thường, nhưng sáng sớm cô hề nhớ bất kì điều gì xảy .
Phương Nam đề nghị giám đốc dẫn họ xem chiếc mặt nạ đó. Chiếc mặt nạ vẫn im bên trong chiếc hộp kính, bên cạnh còn một tấm bùa rách ở giữa. Sư phụ cô ngắm chiếc mặt na thật lâu. Sau đó lấy trong túi một lá bùa màu vàng dán ở bên ngoài hộp kính:
Đây chỉ là phương án tạm thời, hiện vẫn tìm phương án để khắc chế nó. Tạm thời vẫn còn an trong một thời gian ngắn. À, vị giám đốc mang chiếc mặt nạ về tên là gì nhỉ?
Là giám đốc Tạ Liên, giám đốc chính là đời của chủ gánh hát. Có lẽ để tránh nó trôi nổi bên ngoài gây hại cho khác nên ông mang nó về, còn thỉnh bùa về áp chế nó nữa.
- còn mấy việc cần rõ. Không hôm nay Lý Ái ở nhà hát , thể cô mấy câu
- Tiếc quá nay cô lịch diễn ở tỉnh, mai mới ở nhà hát
- Vậy . Giám đốc ông cần quá lo lắng. Ngày mai sáng mai chúng sẽ kiểm tra. Nhớ để ai gần nó.
Ba họ rời khỏi nhà hát thì tìm một quán gần đó:
- Sư phụ, thầy bói đòi lấy da mặt của bà hai mặt nạ?
- Cái là luyệt sát đồ. Nuôi dưỡng một đồ vật thành một thứ vũ khí g.i.ế.c . Con nghĩ xem, lấy một thứ quan trọng của một oán khí ngút trời, còn lột sống thì cái thứ luyện nó sẽ mạnh như thế nào. Như ở nhà họ Hứa, 6 mạng mới thể luyện thành sát đồ nhưng chiếc mặt nạ chỉ cần một mạng thôi thể g.i.ế.c . Nếu để nó rơi tay kẻ thì hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào?
- Vậy tầm bùa yếu nên mới nó đ.á.n.h rách ?- Ngọc Lan hỏi
- Câu hỏi đó, nhưng tiếc . Mặt nạ lá bùa cho suy yếu phần nào, hơn nữa lúc nãy cảm nhận sát khí của nó quá mạnh, còn lá bùa chính là lá bùa do sư tổ của . Bùa của ông trăm năm vẫn còn mạnh, thể nào dễ rách như ?
- Ý sư phụ là đụng tay ư?- Thường Quân phân vân
- Khả năng cao là như . Có lẽ mục địch nào đó. Sáng sớm mai sẽ kiểm tra. Ây da, đồ ạ, dạy con nhiều kiến thức như mà cho uống mỗi nước , từ sáng đến giờ còn gì bụng đây. Cả trợ lý con tuyển cho nữa, quan tâm gì đến .
- Được , sư phụ ăn gì cứ gọi, bữa nay con mời, xem như trả nợ từ hôm bái sư đến giờ mời bữa nào- Thường Quân liếc mắt
- Vậy khách sáo nhé.
Nhìn Ngọc Lan ngỡ ngàng, giao diện và hệ điều hành khác thế .