Sau khi vứt sạch thịt bò, thịt heo trong ngăn đá, bà sang trứng và sữa trong ngăn mát.
“Cả trứng và sữa cũng là từ động vật, ăn. Sau chỉ ăn rau củ thôi.”
Trứng và sữa bổ sung canxi, protein. Không ăn những thứ đó mà chỉ ăn rau củ thì đầy vài tháng, gầy như que củi.
Trong lúc hai đang dọn tủ lạnh, Đường Vĩ về đến nhà.
Thấy bao nhiêu đồ vứt, tức tốc chạy : “Mẹ! Sao vứt hết mấy thứ ? Còn ăn mà!”
Mẹ chồng vẻ thần bí: “Con , nhà ăn thịt nữa. Ăn chay mới phúc.”
Đường Vĩ vốn thích ăn thịt, hễ cơm món mặn là nuốt nổi. Giờ đột ngột ăn chay, chịu nổi.
“Mẹ gì ? Ăn chay đủ chất? Mẹ thích thì ăn, con ăn !”
vội xen : “Ai bảo ăn chay đủ chất? Chồng , là vì cho đó. Người nước ngoài giàu ăn chay mà.”
còn xong thì chồng bật : “Thôi bỏ , là do mắc bệnh khổ các con. Hôm nay gặp một vị cao nhân, bảo rằng nếu cả nhà cùng ăn chay thì bệnh sẽ khỏi.”
“Mấy hôm còn mơ thấy ba con, ông bảo xuống gặp ông sớm. Chắc là sắp c.h.ế.t thật …”
tuyên bố: Giải Oscar cho Nữ chính xuất sắc nhất nên trao cho chồng .
Nước mắt rơi cái rụp.
Đường Vĩ vốn lời , giờ đến ba – mất sớm – thì càng dám cãi.
ghé tai thì thầm: “Anh ăn vụng bên ngoài, đừng để bà phát hiện là .”
Đường Vĩ gật đầu: “Mẹ đừng buồn nữa, từ giờ con ăn chay với . Bệnh là bệnh nhỏ, uống thuốc sẽ khỏi.”
Mẹ chồng lau nước mắt, tiếp tục dọn dẹp.
Tất cả thịt, trứng, sữa trong nhà đều bà ném , bèn gom , đem hết về nhà đẻ. Bà ăn thì còn khối ăn.
Thế là từ đó, nhà chính thức bước “cuộc sống ăn chay”.
Bề ngoài là ba bữa cơm chay mỗi ngày, nhưng thực tế thì đều về nhà đẻ ăn no nê , thịt cá đầy đủ, ăn đến ngán mới về nhà, ăn thêm chút rau luộc coi như súc miệng.
Mẹ chồng còn tưởng thật lòng mê món chay, suốt ngày khen là dâu hiền, phúc, chắc chắn bệnh tật.
Tối hôm đó, khi cả nhà đang ăn bữa chay rau luộc, Đường Vĩ đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, cúp máy xong, sắc mặt vẻ nghiêm trọng.
“Có chuyện gì ?”
“Bác cả xuất huyết não, đang cấp cứu trong viện.”
Ba chồng mất sớm, Đường Vĩ khá với Bác cả và chú út.
“Vậy vài hôm nữa ghé thăm ông nhé.” .
Ngày mai là thứ sáu, còn , xin nghỉ là trừ lương.
Mẹ chồng thở dài: “Cái ông Bác cả , ăn thịt miết, gì cũng ăn, giờ thì trời phạt đó.”
Trên bàn là rau xanh, một tí dầu mỡ, tâm trạng Đường Vĩ vốn , thì càng bực hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/me-chong-an-chay-tay-tao-nghiep-khien-ca-nha-roi-loan/2.html.]
“Thôi , Bác cả tám mấy tuổi , bệnh là chuyện bình thường, gì mà khó chịu quá.”
Mẹ chồng bĩu môi: “Mẹ chỉ thế thôi mà.”
gì, im lặng họ. Nửa đêm, Đường Vĩ báo tin: ca phẫu thuật xong , tạm thời còn nguy hiểm.
Hai ngày là cuối tuần, và Đường Vĩ chuẩn một giỏ hoa quả, bó hoa tươi. Biết Bác cả thích uống , tụi mua thêm một hộp và một thùng sữa, định mang đến bệnh viện thăm ông.
Mẹ chồng nhíu mày khi thấy thùng sữa: “Mua cái gì, sữa uống mà.”
“Đâu uống, biếu thì sữa chứ, đừng lo, tụi con đây.”
Nói xong, Đường Vĩ xách đồ xuống lầu.
lúc , chồng đột nhiên ôm bụng kêu đau: “Không , vệ sinh cái , con cứ xuống mở xe .”
Đường Vĩ bực bội bấm môi: “Nhanh lên đó.” Rồi ôm hoa xuống .
theo , tay xách giỏ trái cây, tay cầm hộp cũng xuống theo.
Trước khi , còn quên dặn chồng: “Mẹ, nhớ mang theo thùng sữa nha.”
“Yên tâm , quên .”
và Đường Vĩ đợi một lúc trong xe, chồng cũng ngay đó.
Đến bệnh viện, Bác cả chuyển sang phòng bệnh thường, tinh thần tỉnh táo, đang họ của Đường Vĩ chăm sóc.
“Ba, Vĩ đến thăm ba nè.”
Anh họ vỗ vỗ tay Bác cả, Đường Vĩ lập tức đặt đồ xuống bước đến bên giường.
Mẹ chồng cũng tới, từ xuống đánh giá Bác cả một lượt, mở miệng : “Anh , em chứ, hình thật sự là... mập quá .”
Phòng bệnh lập tức yên ắng vài giây, ngay cả thở của Bác cả giường cũng vẻ chậm .
Anh họ vội gượng hoà giải: “Phải đó, bác gái, bác sĩ cũng ba cháu bệnh là do huyết áp cao, cân nặng vượt mức, ăn uống kiêng cữ.”
Những lời kiểu do nhà còn , chứ từ ngoài thì khó nuốt lắm.
chồng vẫn nhận vấn đề, tiếp tục : “ , em , đừng ăn thịt nữa, ăn chay .”
Đường Vĩ nhận sắp linh tinh, lập tức cắt lời: “Mẹ đừng nữa, thể trạng mỗi khác , đừng bừa.”
chồng “nhập vai”, phản bác thì càng to: “Khác cái gì mà khác! Chính vì ăn thịt nhiều mới sinh bệnh! Đây là ông trời trừng phạt cái nghiệp sát sinh đời đó!”
“Đủ ! Mẹ im ! Nói bậy bạ!”
Đường Vĩ qua họ, mặt khó coi lắm , vội vàng xin : “Anh , em bình thường lắm, đừng để bụng.”
“Mẹ cái gì mà thần kinh! Mẹ tỉnh táo lắm! Bệnh là báo ứng do ăn thịt, chúng ai cũng tội hết!”
Nghe đến chữ “báo ứng”, Bác cả giường đột nhiên thở dồn dập, n.g.ự.c phập phồng, suýt thì lên cơn nữa.
Anh họ lập tức dậy chỉ thẳng chồng: “Cút! Cút ngay! Bà điên , cố ý gây sự đúng ?!”
Mẹ chồng mắng thì cũng nổi giận: “ là vì cho gia đình ! Không lời thì chờ mà báo ứng!”
Đường Vĩ tức quá, định bịt miệng , nhưng kịp nữa .