MẸ CHỒNG CHO CHÁU ĂN ĐỒ DỊ ỨNG, CÒN LÀM MÌNH LÀM MẨY ĐÒI VỀ QUÊ - 2

Cập nhật lúc: 2025-09-17 15:23:37
Lượt xem: 289

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3

 

lập tức đưa con đến bệnh viện.

 

Trên đường, Dương Dương cứ liên tục gãi ngứa, gãi đến sắp rách cả da.

 

Đến nơi, bác sĩ tiêm cho con một mũi, còn trách móc:

 

"Phụ gì mà cẩn thận gì cả? Dị ứng thể nguy hiểm đến tính mạng đấy, mấy hôm một bé dị ứng nặng đến mức đặt ống thở kìa..."

 

Xử lý xong xuôi, đưa con về đến nhà thì hơn 8 giờ tối.

 

Vừa mở cửa bước , chồng đang gọi điện cho .

 

" cực khổ trông con cho chúng nó mà giờ còn mắng? Cứ chờ , nó mà cúi đầu nhận tử tế, tuyệt đối trông nữa!"

 

"Bọn trẻ giờ đúng là lắm chuyện, yếu đuối đủ kiểu. Hồi xưa nuôi con ai như ?"

 

" chiều nó quá nên giờ nó mới dám chỉ tay năm ngón. Để xem, trị cho nó một trận, họ Vương nữa!"

 

Đầu dây bên khuyên:

 

"Thôi thôi, đừng căng quá. Nhỡ nó cho chị trông cháu nữa thì ?"

 

Mẹ chồng khẩy:

 

"Không cho trông thì ai trông? Mẹ nó c.h.ế.t từ lâu , thì nó chẳng ai nhờ !"

 

"Đợi lát nữa nó về sẽ dọa dọn đồ về quê, y như mấy thôi!"

 

"Mỗi , nó đều cúi đầu lời. chị , mấy đứa con dâu trẻ bây giờ trị mới sợ. Con trai chị sắp cưới ? Nhớ lời đấy!"

 

mặt lạnh như tiền, đẩy cửa bước .

 

Nghe thấy tiếng cửa, chồng vội vàng cúp máy, chỉnh sắc mặt nghiêm ghế, dáng vẻ như Từ Hy Thái hậu.

 

Bên cạnh là túi hành lý to bằng bao tải.

 

Thấy bế con về, bà một lời quan tâm nào, chỉ lạnh mặt bảo:

 

" trông con cho hai nữa. về quê đây!"

 

"Cô trưng cái mặt gì thế? Làm bà mà trông cháu là tình cảm chứ nghĩa vụ!"

 

"Cô thấy trông ý thì kiếm khác !"

 

Bà vênh cổ, liếc mắt đầy khiêu khích, chờ cúi đầu như .

 

như bà tưởng, chẳng gì, đặt con đang ngủ lên giường, xách luôn cái túi hành lý cửa.

 

Mẹ chồng hoảng hốt bật dậy:

 

"Cô gì đấy? Lấy đồ của gì? cho cô , cô đừng hòng ngăn ..."

 

cắt lời bà, bình tĩnh đáp:

 

" đưa bến xe liên tỉnh, giờ vẫn kịp chuyến cuối."

 

Nghe xong, chồng sững sờ.

 

Bến xe?

 

Giờ ?

 

Chuyến cuối?

 

Bà ngẩn vài giây, gào lên:

 

"Giờ về thì lấy xe về làng? Cô định để lang thang ở bến xe ?"

 

đáp:

 

"Mẹ yên tâm, liên hệ sẵn . Vừa xuống xe sẽ đưa về tận nhà. sẽ gửi điện thoại cho qua WeChat. Xuống xe chỉ cần gọi họ là ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-cho-chau-an-do-di-ung-con-lam-minh-lam-may-doi-ve-que/2.html.]

 

Bà ngây một lúc, cuối cùng cũng hiểu là hề đùa.

 

Một lúc mới lắp bắp :

 

"Vậy thì quá, cuối cùng cũng nghỉ ngơi, khỏi trông con cho hai nữa, mừng c.h.ế.t !"

 

chẳng buồn tranh cãi.

 

Gọi điện cho chồng, bảo về nhà trông con ngay.

 

Sau đó, lái xe chở chồng bến xe, phóng tám chục cây một giờ.

 

Đến nơi, dừng xe, mặt biểu cảm:

 

"Mẹ đường cẩn thận, chúc lên đường bình an. Đến nơi nhớ gọi điện báo bình an nhé."

 

Không đợi bà đáp , bỏ luôn.

 

Phía , thể cảm nhận bà tức đến mức mặt tái xanh.

 

4

 

bước khỏi bến xe vài phút, điện thoại đổ chuông – là chồng , Trần Chí.

 

"Vợ ơi, ? Anh về đến nhà thấy ai cả, hai ?"

 

cầm vô lăng, gương chiếu hậu, thấy bến xe mờ dần phía , lạnh nhạt :

 

"À, hả? Em đưa bến xe . Mẹ bảo về quê, nên em đưa luôn."

 

Đầu dây bên im lặng hai giây, đó giọng chồng bắt đầu cuống lên:

 

"Mẹ đột ngột về quê? Em giận đúng ? Sao chuyện lớn mà em bàn với ? Mẹ mà thì ai trông Dương Dương đây?"

 

"Vợ , em xin một câu là mà, gì to tát ?"

 

thì lửa giận bốc lên.

 

"Em xin ? Em gì sai mà xin ? Em g.i.ế.c đốt nhà chắc?"

 

"Mẹ lén cho con ăn trứng, khiến thằng bé nổi mẩn đỏ khắp , gãi trầy cả da! Bác sĩ bảo nặng thể c.h.ế.t , ?"

 

"Mẹ gọi điện bảo em mồ côi, ai trông con nên bà nắm thóp, còn bảo 'trị cho nó một trận là nó ngoan' — nếu là mấy lời đó, còn chuyện xin ?"

 

Chồng câm nín.

 

Một lúc , chỉ :

 

" giờ ai trông con, đây?"

 

"Làm ? Thuê trông!" – đáp lạnh tanh.

 

"Thuê? Tiền ? Bây giờ thuê đắt lắm, tháng cũng năm sáu ngàn..."

 

Anh còn lải nhải dứt.

 

nổi cáu:

 

"Đó là việc của . Rảnh thì kiếm thêm việc , đừng đó mà lèm bèm như đàn bà!"

 

Chồng im bặt.

 

5

 

về đến nhà, thấy chồng đang gọi điện cho .

 

Giọng bà chồng vang lên rõ mồn một qua điện thoại:

 

"Con trai, trông cháu, mà là vợ con quá hỗn!"

 

"Cháu chỉ dị ứng tí thôi mà. Mẹ già , quên là nó dị ứng với trứng, nên mới bỏ . Thế mà con vợ con nó ầm lên!"

 

 

Loading...