Thật là sâu xa.
nửa hiểu nửa , chỉ sống mới là nhất.
Chết thì thể ăn đồ ngon nữa.
“Vậy con và cùng sống, là hy vọng của con, con là hy vọng của .”
Liễu Giai khẽ : “Chẳng từ sớm là ?”
Lời của cô quá nhẹ.
Gió thổi qua liền bay màn đêm.
Bay bầu trời đầy .
vẫn thấy.
Liễu Giai , sớm là hy vọng của cô .
“Đến đừng ngủ nữa, vai tê hết cả .”
lơ mơ mở mắt.
Liễu Giai đặt xuống, kéo tay trong, còn mấy bước.
Vẻ mặt cô đột nhiên hoảng hốt.
theo, chỉ thấy một đám mặc đồ đen đang cửa nhà.
Và đàn ông phía Liễu Giai, trông như con chim cút một phụ nữ tát.
Liễu Giai định kéo bỏ chạy.
Kết quả là một vệ sĩ mắt tinh phát hiện .
Đám đó lập tức chạy về phía chúng .
“Con tiện nhân! Bắt nó cho tao!”
Liễu Giai chạy thục mạng, con hẻm quanh co khúc khuỷu, Liễu Giai quen thuộc.
Các vệ sĩ quen, nhưng bọn họ đông .
Mỗi con hẻm đều chặn .
Ngay khi chúng còn đường thoát, một bàn tay kéo chúng căn nhà phía .
Trong căn nhà chật chội, phụ nữ bốn năm mươi tuổi ngừng bối rối vén những sợi tóc bạc bên thái dương.
“Đám đó đến đây một lúc , giống , hai trốn một lát .”
Liễu Giai phụ nữ , cảnh giác cũng thả lỏng.
“Vâng, dì, cháu phiền .”
Người phụ nữ đến nỗi nếp nhăn ở khóe mắt hằn sâu: “Không , hàng xóm láng giềng mà.”
Liễu Giai, đó cúi cảm ơn phụ nữ một cách chân thành.
“Cảm ơn dì ạ.”
Người phụ nữ chút bất ngờ, vội vàng kéo dậy.
“Không , bé gái là…?”
Liễu Giai kéo đến mặt cô : “Con gái .”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Người phụ nữ khựng , đó trở bình thường: “Vậy , lớn thật xinh .”
đáp : “Dì cũng xinh ạ.”
Người phụ nữ bất ngờ tự tin sờ sờ mặt: “Đẹp chỗ nào chứ, mấy chục tuổi , ha ha.”
“Thật sự ạ, cháu bao giờ dối.”
tiếp tục khẳng định, phụ nữ rõ ràng bao giờ khen như .
Có chút luống cuống, chỉ , một nụ ngượng nghịu và hổ.
Liễu Giai cũng khẳng định lời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-cua-thoi-am/chuong-7.html.]
Người phụ nữ do dự sờ sờ mặt: “Thật ? Dì lâu soi gương .”
Nhìn chiếc tạp dề sạch sẽ của dì, dù nhà cửa lộn xộn nhưng gọn gàng, nắm lấy tay dì: “Dì ơi, dì giống như Bạch Tuyết .”
“Ha ha, công chúa gì chứ, bà già thì đúng hơn.”
Người phụ nữ nhưng má đỏ ửng.
--- Chương 6 ---
Dì nghiêng cho chúng .
“Vào , bọn họ sẽ hỏi từng nhà , chắc cũng chịu bỏ cuộc, nếu các cháu chê thì thể ở đây vài ngày.”
Chúng theo Liễu Giai, bước căn nhà .
Căn nhà lớn.
Đồ đạc ở khắp nơi đều cũ kỹ.
Chỉ những bức ảnh treo tường giống như mới.
Người đàn ông cao lớn ôm đứa trẻ, phụ nữ nhỏ bé một bên, ánh mắt né tránh thẳng ống kính.
“Vào , uống nước.”
Cốc nước nóng đặt mặt .
Người phụ nữ theo ánh mắt thấy những bức ảnh.
Dáng dì khựng , đó thở dài một tiếng.
“Đây là chồng , mấy năm kéo hàng tai nạn qua đời , và con trai nương tựa , bây giờ nó nhà, về quê ngoại .”
dùng bàn tay cốc nước ấm, úp lên mu bàn tay khô cằn như vỏ cây của dì, khẽ : “Không ạ, dì giỏi.”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, chăm chú .
Một lát , lớp vỏ cây khô héo như đón nhận cam lộ, dần dần chút huyết sắc, ấm áp trở .
Dì nắm tay , vuốt ve mặt : “Ừ, dì giỏi, nuôi con trai lớn khôn, dựa ai cả.”
Liễu Giai sống ở đây lâu như , cũng hiểu về cảnh của phụ nữ .
Cô gì, chỉ im lặng uống .
Đến tối, chiếc giường nhỏ, mở mắt .
“Mẹ ơi, ngủ ạ?”
Liễu Giai siết chặt cánh tay ôm lấy .
“Chưa.”
rúc lên: “Dì tên gì ạ?”
Liễu Giai nhắm mắt trả lời : “Lý Lan Quyên.”
“Vậy…”
Liễu Giai thở dài một tiếng, mở mắt, chấm trán : “Hỏi một hết , ngủ.”
Lời của Thời Âm tuôn một tràng: "Vậy con trai cô ? Chồng cô đối xử tệ với cô ?"
"Con trai cô sinh ngốc nghếch, chồng cô thì là nhưng thích rượu chè bạo hành, đánh cả con lẫn vợ, cả trăm dặm xung quanh đều ."
Thời Âm nắm chặt tay: "Cô ?"
Liễu Giai nắm tay Thời Âm đặt lòng bàn tay : "Vì phận cô ở đây."
Số phận gì cơ?
Thời Âm nghĩ đến bé trong bức ảnh.
"Thôi , ngủ con, mai còn dậy sớm."
Tay Liễu Giai xoa nhẹ lưng Thời Âm, từng chút một.
Những thắc mắc trong đầu Thời Âm tan biến, cô bé chìm giấc ngủ sâu.