Có lẽ còn học cả thể thao, nên sức bộc phát cảm xúc cũng  mạnh.
 
Đợi bà  chán,   ăn xong nửa cái hamburger.
 
“Mẹ, con sắp   ,  gì  nhanh .”
 
Bà hít mũi một cái, nghèn nghẹn :
 
“Tay em con  mổ mới hồi phục ,  đó còn  tĩnh dưỡng vài tháng, con mau gửi thêm 50.000 tệ qua ,  thì nó tàn phế mất!”
 
“Mẹ đúng là coi trọng con quá . Con chẳng  gửi 200.000 tệ đó ? Sao, nhanh   tìm  thận để ghép cho   ?”
 
“Thận... Yên Yên, chuyện đó để   , giờ  cứu em con !”
 
Nuốt nốt miếng hamburger cuối cùng,  uống một  hết nửa chai Coca,  thoải mái ợ một tiếng:
 
“Ai gây  chuyện thì tìm  đó mà giải quyết, con   tiền, cũng   m.ổ x.ẻ gì,  khác ngành mà.”
 
“Lúc  mà con còn  mỉa  , đúng là nuôi con uổng phí!”
 
Nghe ,  bỗng mất hứng đùa cợt.
 
“Mẹ,  chẳng hề  bệnh, tiền đó là đem cho em con mua nhà đúng ? Con đoán  sai chứ, 200.000 tệ đó chắc vẫn  tiêu hết đúng ?”
 
Nếu tiêu hết , e là bây giờ chẳng chỉ đứt tay .
 
Đầu dây bên  im lặng một lúc,  ấp úng:
 
“Là... là bác sĩ chẩn đoán nhầm thôi,  cũng  hiểu, chẳng trách  . Mà con gửi thẻ về , tiền đó chẳng lẽ  để  hả?”
 
“Em con    trúng một khu chung cư  , đặt cọc chỉ  120.000, chủ nhà bảo sắp tăng giá , nên tụi  mới gấp gáp mua luôn!”
 
“Em con   việc , ai trả tiền vay mua nhà?”
 
Dù    câu trả lời, vẫn cố hỏi thêm một câu.
 
     thể thiên vị nó đến mức nào.
 
 bà chẳng trả lời thẳng:
 
“Cả nhà mà, ai trả chẳng như !”
 
 tiếp lời:
 
“Mẹ dám để nó vay mua nhà, chắc là tính sẵn chuyện trả . Hai  chắc vẫn còn tiền tiết kiệm, cộng thêm chỗ còn  trong thẻ của con, chẳng lẽ chữa  nổi một bàn tay?”
 
“Thì tụi  cũng  giữ  ít tiền mặt chứ,  thì chia 20 năm  trả góp  gì? Con học đại học mà cái lẽ đơn giản  còn  hiểu!”
 
Có lẽ vì uống Coca lạnh quá,  thấy  lạnh buốt.
 
“Vậy con  cần giữ tiền ? Một đứa con gái mà   cần tiêu tiền ?”
 
“Mẹ,   rõ con là con gái, mà vẫn sinh , chỉ để  thêm  phụ giúp nuôi em trai ?”
 
Mẹ    thì nổi giận đùng đùng:
 
“Mày lớn , giờ còn dám dạy ngược  cha  ? Hồi đó   bác sĩ  nếu phá thai nữa thì sẽ khó  con , chứ nếu , mày tưởng mày  sinh  chắc? Quả nhiên là đồ vong ân bội nghĩa!”
 
  sớm miễn dịch với kiểu c.h.ử.i rủa .
 
“Mẹ,        — sói là loài  ghi hận đấy.”
 
“Mẹ cực khổ nuôi mày lớn thế , chẳng lẽ nuôi  một kẻ thù?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/me-gia-benh-lua-lay-het-tien-tiet-kiem-cua-toi-mua-nha-cho-em-trai/2.html.]
“Sao  thế , con vẫn còn nợ ơn sinh thành của ba , con nhất định sẽ trả  mà.”
 
Nói xong,  cúp máy.
 
Nhìn chiếc hộp hamburger rỗng, ký ức xa xưa bỗng ùa về trong đầu.
 
Năm đó, ở thị trấn nhỏ  cửa hàng gà rán đầu tiên mở cửa, ba  dẫn chúng   ăn thử.
 
Ba bế em trai   vai, để nó gọi món  thích, còn  thì chỉ   quầy, nhón chân mãi cũng chẳng thấy  menu.
 
Cuối cùng,  bàn là hai ly Coca, một chiếc hamburger, một phần khoai tây chiên và một xô gà rán.
 
Coca thì ba  mỗi  một ly,  và em trai dùng chung, nhưng  cắm ống hút đưa thẳng cho em , chẳng buồn nhớ tới .
 
 ăn hết một miếng gà rán, vị mặn đọng nơi đầu lưỡi,  ly Coca  đá mà thèm chảy nước miếng.
 
 ly của em   cạn,   đẩy ly của ba sang cho nó.
 
“Mẹ, con cũng  uống…”
 
“Để em con uống , con là chị,  nhường chứ.”
 
 cho đến khi rời khỏi quán,  vẫn   nếm Coca, cũng chẳng  hamburger  vị thế nào.
 
 cúi đầu, lặng lẽ theo  họ.
 
Ba  một trái một  nắm tay em trai, khi xuống bậc thềm còn nâng nó lên cao, cả ba   vui vẻ.
 
Đi  một đoạn,    gắt:
 
“Đi chậm như rùa, chắc giẫm c.h.ế.t hết kiến  đường  hả?”
 
Ba  liếc xéo :
 
“  đừng dắt nó theo, cô cứ khăng khăng. Mặt mũi lúc nào cũng dài thườn thượt, đúng là đồ xui xẻo!”
 
 nuốt khan, cổ họng khô rát, cố bước nhanh theo .
 
Trước đó  từng uống Coca ở tiệm tạp hóa, nhưng  cứ  thử ly Coca trong quán gà rán hôm .
 
Sau   tự mua hamburger ăn, mới phát hiện mùi vị cũng chẳng  gì đặc biệt.
 
Đến thời đại học,   thêm ở tiệm gà rán, ngửi mùi đó thôi   nôn.
 
Thế mà đến tận bây giờ,  vẫn  kiềm  mà mua phần combo một , tủ lạnh lúc nào cũng  Coca dự trữ.
 
Như thể chỉ   mới bù   phần thiếu thốn của tuổi thơ.
 
Buổi trưa, trong giờ nghỉ, ba  gọi điện đến:
 
“Yên Yên,  con tính khí nóng nảy, ăn   dễ , con đừng để bụng.”
 
 bật  lạnh: “Ba,  ba  chuyện dễ  lắm ? Ba từng mắng con là đồ phá của,    hổ, vong ơn bội nghĩa,  chổi,  còn…”
 
“Chuyện... chuyện đó là hồi  ,  con còn nhớ?”
 
Ông vội cắt lời,   nhanh chóng :
 
“Ba với  đều gửi tiền  sổ tiết kiệm  kỳ hạn, giờ rút    lợi,  tiền còn  trong thẻ  để dành sửa nhà mới.”
 
“Nếu con  đưa  50.000 tệ thì 20.000 cũng , em con ngày mai  mổ tay,  nộp tiền viện phí  . Dù gì nó cũng là em ruột con, coi như con thương nó chút !”
 
Muốn vắt kiệt , đúng là bọn họ nghĩ đủ  cách.