nghĩ một lúc,  chậm rãi :
 
“Vậy thế  , ba lấy trong thẻ 20.000 tệ  để nộp viện phí, vài hôm nữa khi con nhận thưởng, con sẽ bù .”
 
Ông  trả lời ngay.
 
  : “Ba, thật sự là con  còn bao nhiêu tiền, nếu ba thấy  ,  con cũng  giúp  nữa.”
 
“Được  ,   như con .”
 
“Vậy ba  đóng tiền ,  đưa máy cho , con   vài câu.”
 
Ông  đáp, lát , đầu dây bên  truyền đến giọng của  .
 
Thực   chẳng  gì để , chỉ là  dụ ba  đóng tiền thôi.
 
Nói chuyện với  hơn chục phút, ba   .
 
“Mẹ kiếp, xếp hàng nộp tiền mà đông như kiến,  thằng nào   mắt giẫm  chân, đau  c.h.ế.t!”
 
Ngay  đó là một trận âm thanh lộn xộn,  tiếng ông chửi:
 
“Khốn nạn! Cái ghế ... eo, cái eo... đau quá...”
 
Mẹ  hét lên: “Trời ơi, cái  gì thế ! Không lẽ ngã  bệnh thật ?”
 
“Câm miệng nếu    gì!”
 
“Để em đỡ  dậy.”
 
“Đau, đau, đau...”
 
Nghe tiếng lộn xộn bên ,  bỗng nhớ đến cái Tết năm  mười tuổi, trong sân nhà ông nội, em trai  ném một quả pháo đang cháy  cổ áo .
 
Một tiếng "đoàng", lưng  nóng rát như  đốt cháy.
 
Vừa   cuống cuồng cởi áo, em   bên cạnh  ha hả.
 
Tiếng  của  dẫn tới tiếng mắng của ba: ông bảo    ông xui, khiến ông thua khi đ.á.n.h bài với họ hàng.
 
Mẹ  bảo đầu năm đầu tháng thấy m.á.u là xui xẻo, liền nhặt chổi lên quét từ đầu  xuống chân.
 
“Mẹ, con đau!”  lắc  né tránh.
 
Bà kéo  , tay vẫn cầm chổi quét  ngừng:
 
“Con trai chơi pháo là chuyện bình thường, con chen   gì? Đau thì chịu, lát  bôi t.h.u.ố.c cho!”
 
Trên lưng   để  sẹo, nhưng trong lòng thì mãi  một vết nứt.
 
 gọi  điện thoại,   cuống cuồng đáp :
 
“Yên Yên, hình như ba con ngã trúng lưng, trời ơi, chuyện xui cứ dồn một lúc!”
 
“Trong thẻ vẫn còn tiền đúng ? Đưa ba  chụp phim ,  đau  thì đừng cố nữa.”  thản nhiên .
 
Tối hôm đó,    gọi điện:
 
“Yên Yên,  thấy khó chịu quá,  tâm sự với con.”
 
“Sao ?”
 
“Hôm nay  chăm sóc hai cha con tụi nó, bận tối mặt tối mũi,  mà... chỉ vì  bể một cái ly, ba con c.h.ử.i  te tua, em con cũng chê  lắm lời  phiền nó xem video, tay  đứt cũng  ai an ủi một câu...”
 
“Con cũng thấy   phiền.”  cắt lời, “Từ nhỏ đến lớn, gặp chút chuyện   , động tí là cáu gắt, con chịu đủ .”
 
“Mày…”
 
“Mẹ   mắng con gì nữa? Hay  kể  khổ thế nào,  bất hạnh của  đều là do con?”
 
 nhớ  năm   ba tát một cái, trốn trong phòng  một ,  đưa một tờ khăn giấy.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/me-gia-benh-lua-lay-het-tien-tiet-kiem-cua-toi-mua-nha-cho-em-trai/3.html.]
Bà hất tay  ,  quát to tại    là con gái?
 
Bà : “Nếu   vì nuôi mày, nhà    tốn tiền oan, ba mày  đến mức nổi cáu,   đến nỗi  đánh, mày  hiểu chuyện chút nào ?”
 
 rõ ràng  chẳng  gì sai cả,  mặc đồ cũ của chị hàng xóm, giày dép thì   đồ quá cỡ.
 
  hiểu   khiến họ tiêu tốn bao nhiêu tiền mà  ghét bỏ đến .
 
“Mẹ, con  còn là đứa con gái  chê phá của nữa. Một  con vẫn  thể  nhanh,  vững, tất cả những tiếng  cản bước con, con sẽ  .”
 
Hai ngày tiếp theo, chắc bận chăm hai cha con nhà đó,    liên lạc gì.
 
Tối thứ sáu, bà gọi đến   một nhóm   tới bệnh viện, đòi em  bồi thường, nếu  sẽ kiện.
 
Tội danh là cưỡng hiếp.
 
Họ yêu cầu 50.000 tệ.
 
Mẹ   trong thẻ còn 53.000 tệ, bà tiếc,   đưa hết cho họ.
 
53.000 tệ.
 
“Mai là thứ bảy, con sẽ về một chuyến,  gì chờ con về  tính.”
 
Năm năm ,  suýt nhảy khỏi sân thượng.
 
Khi đó    nghiệp đại học, liên tục thất bại khi xin việc. Cuối cùng cũng   một công ty, nhưng ngày thứ hai   yêu cầu  tiếp khách.
 
 tưởng   thể cố gắng chịu đựng, nhưng khi bàn tay dơ bẩn  luồn  váy ,   hoảng loạn bỏ chạy khỏi phòng.
 
Vừa trở về căn phòng trọ tồi tàn trong khu tập thể, em trai  tag  trong nhóm gia đình:
 
【Đường Yên, chị thấy xe mới của em ngầu ? Mỗi tháng trả góp  hai ngàn thôi, với một sinh viên đại học như chị thì  gì to tát  nhỉ?】
 
Kèm theo đó là một tấm hình xe ô tô đen bóng.
 
Mẹ  liền tiếp lời:【Con cũng  nghiệp ,  đến lúc gánh vác một chút cho gia đình !】
 
Ba  cũng tiếp:【Mẹ con  đúng đấy.】
 
Tay  run rẩy cầm điện thoại.
 
【Nếu mấy  cần tiền âm phủ thì khỏi lo, đừng  hai ngàn, hai triệu con cũng sẽ đốt đúng hạn cho!】
 
Viết xong,  chán nản rời khỏi nhóm gia đình.
 
【Kích hoạt thành công ——】
 
Một giọng máy móc vang lên, thu hút sự chú ý của .
 
“Ai đó?”
 
【 là hệ thống ‘Vận Rủi Giáng Lâm’,  triệu hồi bởi oán khí tích tụ suốt hai mươi năm qua của cô.  sống bằng cảm giác trả thù, nhưng cô  trả đủ thành ý để trao đổi.】
 
“Thành ý…”
 
“  tiền.”  trả lời thật lòng.
 
Vì nghèo,   chịu đủ khổ .
 
 cảm thấy tiền là thứ tuyệt vời nhất.
 
“  vẫn   tiền.”   .
 
Hệ thống đáp:【Vận rủi sẽ bám theo, khi thời cơ chín muồi,  sẽ xuất hiện.】
 
 lặp  câu đó trong vô thức,  vội rút từ túi  một thẻ ngân hàng:
 
“  thể nỗ lực kiếm tiền, chỉ cần  giúp !”
 
【Liên kết thành công ——】