Mẹ Là Ánh Trăng Sáng - 01.

Cập nhật lúc: 2025-12-20 04:22:31
Lượt xem: 36

Mẹ là ánh trăng sáng trong lòng ông .

Để thận cho một đứa con gái khác của , ông đón từ nước ngoài trở về.

Lần đầu tiên gặp gỡ em gái, nó nước mắt lưng tròng nhào lòng , nhưng ghé sát tai : “Đồ tiện chủng.”

Sau đó nó đẩy mạnh một cái, còn bản thì tự ngã xuống cầu thang.

Người cha danh nghĩa tát một cú nảy lửa, ông : “Mày cũng độc ác y hệt mày .”

Ồ, ông vẫn c.h.ế.t .

1/

“Nhất định về ?”

Tạ Trác nghịch chiếc bật lửa, ghé sát châm cho một điếu thuốc.

hút:

“Chắc là ba sẽ thích một đứa con gái hút t.h.u.ố.c .”

Tạ Trác lạnh:

“Ông vốn dĩ sẽ thích đứa con gái là cô .”

Chẳng liên quan gì đến việc hút t.h.u.ố.c .

Chỉ cần là đứa con bò từ bụng , ông đều sẽ thích.

Tạ Trác dậy, đôi lông mày sắc sảo:

“Về cũng , mang theo.”

ngoắc ngoắc ngón tay với , liền cúi xuống, chạm tai , hài lòng nó đỏ bừng lên.

“Chưa thấy ai nhận tổ quy tông mà còn dắt theo một ‘thằng nhân tình nhỏ’ cả.”

Sắc mặt Tạ Trác đổi mấy , nhưng vẫn nuốt ngược lời c.h.ử.i thề trong.

Hồi lâu , rặn một câu:

“Vệ sĩ.”

“Cứ là vệ sĩ của cô.”

Một tên vệ sĩ dùng súng, sống bằng nghề đ.á.n.h đ.ấ.m ở thế giới ngầm?

đề cao ba quá .

Tạ Trác như một chú ch.ó nhỏ, trong mắt là vẻ khẩn cầu tự chủ , vẫn mủi lòng, cùng ước pháp tam chương.

“Thứ nhất, sự cho phép của thì tay; thứ hai, can thiệp việc định ; thứ ba...”

túm lấy cổ áo , c.ắ.n môi một cái.

“Không yêu cô em gái thuần khiết lương thiện của .”

Anh xoay đổi khách thành chủ, đè xuống ghế sofa:

“Cô cho, sẽ .”

ngước mắt:

“Thế thì còn mau cút khỏi .”

2/

Sáng sớm hôm , Phó Tư Niên cử xe đến đón .

Tạ Trác lái xe bám theo phía .

Lúc chuyển máy bay, khoang hạng nhất, khoang phổ thông, oán niệm lớn đến mức khi xuống máy bay mặt vẫn đen xì.

Biệt thự của Phó Tư Niên trong khu nhà giàu, cho Tạ Trác theo nữa, tự tìm một khách sạn.

Tin nhắn cuối cùng là:

“Đợi chị, chị gái nhỏ.”

khẽ nhướn mày, trái tim lay động một chút, hiếm khi gọi như mặt.

Chỉ dám lả lơi với qua màn hình thôi.

“Chị gái...”

Trong phòng khách trang trí lộng lẫy, Phó Bảo Châu mặc bộ lễ phục cao cấp, nở nụ ngọt ngào.

Thấy sang, nó vẫy vẫy tay:

“Chị ơi, mau đây, em dẫn chị xem phòng, là chính tay em sắp xếp đấy.”

Qua khuôn mặt của nó, khó để nhận phụ nữ khiến Phó Tư Niên mê mẩn tâm thần... giống đến nhường nào.

theo nó lên lầu, dừng ở lối cầu thang, nó nắm lấy tay , nức nở:

“Chị ở nước ngoài chắc là chịu nhiều khổ cực lắm nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-la-anh-trang-sang/01.html.]

học theo vẻ sụt sịt của nó, :

“Không khổ bằng việc thế cho .”

Sắc mặt Phó Bảo Châu đổi, nó siết c.h.ặ.t t.a.y , ghé sát tai nguyền rủa dữ dội:

“Cái đồ tiện chủng nhà mày!”

Nói xong, nó đột ngột đẩy , vững như bàn thạch, chỉ khẽ nhích sang bên cạnh một bước, lăn xuống cầu thang liền trở thành nó.

Phó Bảo Châu lăn lông lốc như con xuống tầng một.

ở đầu cầu thang vỗ tay:

“Màn biểu diễn của em gái đặc sắc quá.”

Cửa lớn đẩy , Phó Tư Niên sa sầm mặt mày bước nhanh tới, một mặt sắp xếp gọi bác sĩ, một mặt tát mạnh một cái.

Đôi lông mày tuấn của ông nhíu chặt :

“Mày cũng độc ác y hệt mày .”

gật đầu:

“Phải, còn ông?”

“Đã độc ác, còn đón về gì?”

Ánh mắt rơi Phó Bảo Châu.

điều tra rõ ràng từ lâu .

Đón về là để thận cho Phó Bảo Châu, nó bệnh thận nặng, Phó Tư Niên nỡ lấy thận của phụ nữ yêu, càng nỡ lấy thận của chính , nên mới nảy ý định với đứa “con rơi” đang lưu lạc bên ngoài là .

3/

Phó Bảo Châu thương nặng.

cầu thang cũng trải t.h.ả.m dày, bộ lễ phục nó mặc rườm rà, giúp giảm bớt ít lực va chạm.

nó vẫn cứ như nhà đám mà lóc om sòm.

Vừa thấy cái đầu tiên, Thẩm Y Nhu kìm mà run rẩy.

nắm lấy tay Phó Tư Niên, nước mắt rơi như mưa:

“Tư Niên, con bé... rốt cuộc là ai?”

Phó Tư Niên im lặng , ánh mắt thâm trầm.

kỹ năng diễn xuất vụng về của Thẩm Y Nhu mà lạnh, chu đáo lật tấm ảnh của trong điện thoại cho bà xem, giải thích:

“Bà ? Mẹ chính là ánh trăng sáng của chồng bà đấy, xem, hai giống ghê, đến cả và con gái bà cũng trông như chị em ruột .”

Đụng hàng đáng sợ, ai đó mới ngại.

Thẩm Y Nhu dù giống đến , cũng chỉ là giống mà thôi.

Trên vĩnh viễn khí chất thanh cao của , ngược vì quá yếu đuối nên thêm phần rẻ tiền, hẹp hòi.

Thẩm Y Nhu , sang tìm Phó Tư Niên chỗ dựa, thấy ông đang tấm ảnh của đến ngẩn .

Mãi cho đến khi bà cao giọng gọi gọi tên ông .

Ông mới như sực tỉnh khỏi giấc mộng lớn.

“A Nhu, em bao giờ là thế của ai cả,” ông , “Người yêu là em, rõ ràng.”

thu điện thoại :

“Tốt nhất là .”

“Nếu ban ngày ban mặt mà dối là sẽ gặp báo ứng đấy.”

Phó Tư Niên ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt nhếch môi:

“So với loại tiện nhân như mày, A Nhu hơn bà bao nhiêu .”

Nụ của càng thêm rạng rỡ:

“Vậy còn loại từng lăn lộn giường với tiện nhân như là ông thì ? Chẳng còn tiện hơn?”

Phó Tư Niên giận dữ tột độ, giơ cao tay định tát, nhưng khuôn mặt giống hệt của , cuối cùng cái tát vẫn rơi xuống.

Trước khi ôm Thẩm Y Nhu rời , ông cảnh cáo :

“Đừng để tao thấy cái tên tiện nhân đó từ miệng mày một nào nữa.”

Tối hôm đó, Tạ Trác báo cho , Phó Tư Niên và Thẩm Y Nhu đang bận rộn xét nghiệm tương thích cho và Phó Bảo Châu.

Trước khi cúp máy, :

“Chị ơi, em gặp chị.”

đồng ý.

Lại qua hai ngày nữa, Phó Bảo Châu từ bệnh viện trở về.

Loading...