Vừa , bà tiện tay xé một cái càng cua định đưa lên miệng.
Nếu là bình thường, chắc chỉ tức thầm thôi.
hôm nay, nhịn nữa.
đột ngột dậy, ánh mắt kinh ngạc của chồng, thẳng tay lấy hai con cua trong bát của bà và của chồng bỏ bát .
Rồi mở vỏ cua, ăn chậm rãi thưởng thức.
Không thể phủ nhận, cua mùa đúng là ngon thật!
Cua béo ú, vàng ruộm, đầy gạch.
Mẹ chồng và chồng đều sững sờ.
Trần Xuyên lên tiếng: “Vợ , em...”
Mẹ chồng thì đập mạnh đũa xuống bàn, khó chịu : “Con cái gì ? Một con ăn hai con ?”
“Chưa đến , Trần Xuyên cả ngày mệt mỏi, giờ đến con cua cũng ăn?”
ngẩng đầu: “Chuyện đó của , hỏi ! mua tám con là định chia mỗi hai con.”
“Nếu hỏi mà tự ý mang năm con biếu, thì bà với khỏi ăn cũng hợp lý thôi.”
Mẹ chồng ngờ dám thẳng như thế, gương mặt lập tức lúng túng, lẩm bẩm: “Chỉ là mấy miếng ăn thôi mà, con là chị dâu, so đo với Hân Hân? Ăn mấy miếng bay lên trời !”
đáp: “ đấy, ăn xong là bay lên trời. Mẹ thấy thế ?”
Mẹ chồng nghẹn lời.
Mặt đỏ bừng chuyển sang trắng bệch.
Từ khi về dâu, luôn giữ phép lịch sự với bà.
Chưa từng cãi một như hôm nay.
Mẹ chồng đập đũa xuống bàn, nước mắt ngắn dài hét lên: “Ông trời ơi, nhà họ Trần chúng rước kiểu con dâu gì thế ? Ăn riêng một , quan tâm chồng con gì hết!”
cũng vỗ đùi than trời: “Trời cao ơi, lấy cái nhà chồng thế ? Mỗi ngày ăn trộm đồ nhà biếu khác, đây là nuôi chuột chứ !”
Nghe , chồng chẳng buồn nữa mà tức giận quát: “Ai ăn trộm? Con ăn cho cẩn thận! Sao gọi là ăn trộm hả?”
lạnh lùng bà: “Không hỏi mà lấy thì là ăn trộm! Đồ mua, hỏi ý khi đem cho khác ? Không trộm thì là gì?”
Mặt chồng đỏ như gan heo, đập tay lên bàn hét: “ là lớn trong nhà! Đây là nhà con trai ! Đồ của con cũng là đồ trong nhà, thích cho ai thì cho!”
đặt càng cua xuống, lau miệng, giọng lớn nhưng từng chữ rõ ràng: “Đồ trong nhà ? Năm đó chúng mua nhà, để tụi con tự lập, bỏ một xu; còn Hân Hân cưới thì cho của hồi môn là xe Audi.”
bắt đầu lật sổ nợ cũ: “Đó là tiền của , xen . cua hôm nay là về, vòng qua chợ mua bằng tiền lương của . Không liên quan gì đến tình nghĩa lớn trong nhà hết.”
“Mẹ hỏi mà tự tiện mang , chính là trộm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-len-mang-cua-cho-em-chong-toi-cho-ho-nhin-doi/2.html.]
Mẹ chồng xanh mặt, trắng bệch.
mặc kệ bà, gắp phần gạch cua trong bát con trai đút cho nó ăn: “Con ăn , đây là mua cho con, ai cướp .”
Con ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, ba cua ăn ?”
: “Ba ăn thì hỏi bà nội. Mẹ của ba, chỉ lo cho con.”
Nhìn đĩa cua béo ngậy mà ăn.
Sắc mặt Trần Xuyên cũng trở nên khó coi.
Anh : “Mẹ, con thật, cũng quá đáng . Mua tám con cua, cho Hân Hân năm con. Nhà nó ba , nhà bốn ! Mẹ cho bốn con thì con còn gì!”
Chồng cũng bắt đầu nổi giận. Vì cũng thích ăn cua lông.
Giờ mà ăn, thử hỏi ai chịu ?
Bị chính cháu nội một câu, chồng càng chịu nổi.
Bà bật dậy, phòng , đóng cửa cái rầm.
mặc kệ bà.
Hai con ăn cua ngon lành, vui vẻ.
Còn Trần Xuyên thì chỉ mỗi đĩa rau xào mặt.
Ăn chẳng nổi, chỉ gảy qua gảy vài miếng.
Tối, rửa chén xong lên giường tiểu thuyết.
Trần Xuyên , : “Vợ , em xin . Hôm nay em quá , dù gì bà cũng là .”
bật lạnh: “Xin ? Vì cái gì? Mẹ hỏi ý mà đem cua mua biếu, là đúng ?”
Trần Xuyên nhăn mặt: “Thì mất bao nhiêu , mấy con cua thôi, em gì tính toán? Là một nhà, em cần gì hỏi hỏi như ?”
“Là nhà thì ai dùng đồ ai chẳng ? Em dùng của , dùng của em. Sao tính toán từng li từng tí?”
cái lý lẽ lệch lạc chọc .
Gì mà ngụy biện lộ liễu thế ?
“Ý là, cứ mang danh một nhà là lấy gì của cũng ?”
“Lúc ở cữ, gửi cho năm con gà , hỏi ý đem cho em gái bốn con! mới mặc một cái áo lông chồn, đem cho Hân Hân! Quà Tết công ty phát, cũng để Hân Hân lái xe tới lấy hết!”
“Mấy chuyện đó nhịn mãi, giờ còn bảo xin ? Đừng mơ!”
Trần Xuyên xong, mặt nặng mày nhẹ: “Vợ , là một nhà, đừng tính toán như . Hân Hân là em gái , ngoài!”
“Còn nữa, em cũng đừng nghĩ cho em gái như thế. Khi con đời, chẳng Hân Hân cũng mang nhiều đồ tới ?”