Anh nhắc thì thôi, nhắc tới là bốc hỏa.
Lúc Hân Hân sinh con, tặng cô một chiếc vòng vàng 20 gram.
Khi đó giá vàng đắt như bây giờ, nhưng cũng hơn 400 tệ một gram, cộng thêm phí gia công, tốn gần 9000 tệ.
Khi đó vợ chồng đang mua nhà, sửa nhà, tài chính eo hẹp.
nghĩ, chồng chỉ một em gái, thôi thì tặng một món xịn chút cũng .
Dù gì cũng sẽ đáp lễ .
Kết quả, tới khi sinh con, Hân Hân cho cái gì, các đoán nổi ?
Một đống quần áo cũ con cô mặc !
, vẻ là cả đống.
đồ rách, dính vết sữa, vết thức ăn, bẩn thỉu hết sức.
Đừng là tặng, vứt thùng rác khu chắc cũng chẳng ai thèm nhặt!
Mẹ chồng còn ở bên tâng bốc: “Nhìn xem Hân Hân kìa, thương cháu lắm. Con nít mặc đồ cũ formaldehyde !”
Lúc đó suýt nữa tức đến ngất.
tặng cô đồ gần 9 ngàn, cô cho đống rác rưởi?
Nghĩ tới đây, trừng mắt Trần Xuyên: “Anh mà đầu óc vấn đề thì khám ! Đống rác mà Hân Hân đưa hôm đó, cần nhắc từng món ?”
Trần Xuyên lập tức im re!
vẫn ấm ức : “Lúc đó Hân Hân còn chủ động bảo qua giúp trông con mà.”
Nói đến chuyện càng buồn hơn.
và Hân Hân sinh con cách bao lâu.
Mẹ chồng chẳng thèm hỏi xem vợ chồng cần giúp , cứ qua ở hẳn nhà Hân Hân chăm cháu.
Đến khi con Hân Hân mẫu giáo, cô bắt đầu chê vướng víu, đẩy bà về phía chúng .
Còn bày đặt gọi là “giúp chị trông con”.
Xin , lúc đó con cũng sắp học mẫu giáo nhé?
Con vất vả nhất thì chẳng ai giúp.
Đến lúc dễ chăm thì ném qua?
từ chối, chồng lóc bảo chăm cháu thì hàng xóm chê .
Trần Xuyên cũng hứa hẹn đủ điều.
đành chấp nhận để bà ở .
Rồi thì chồng kêu, vì ở chăm cháu nên thể thêm kiếm tiền, đòi vợ chồng mỗi tháng 3 ngàn tiền phụ cấp.
Và khi nhận tiền xong, chuyển thẳng cho Hân Hân.
Mẹ con nhà đó diễn một vở kịch thật hảo.
Trần Xuyên cứng họng, khách sáo nữa: “Mẹ qua chăm cháu là van xin chắc? Rõ ràng là em gái đẩy sang!”
“Hay để về với Hân Hân , còn tiết kiệm ba ngàn một tháng!”
Trần Xuyên im hẳn.
Dù im lặng, nhưng mấy câu đó vẫn quên.
Cái gì mà "một nhà thì gọi là ăn trộm", " dùng gì thì dùng", " cần hỏi ý ".
chẳng thể để kiểu đó mà bài học .
Đã "vợ chồng đồng lòng" mà, chỉ theo lời thôi!
Sáng hôm , tiện tay ném cọng cáp sạc iPhone của thùng rác lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/me-len-mang-cua-cho-em-chong-toi-cho-ho-nhin-doi/3.html.]
Tối, về, chơi xong hai ván Liên Quân thì điện thoại hết pin.
Anh như con ruồi mất đầu, chạy khắp nhà tìm dây sạc.
Tìm mấy vòng thấy, liền hỏi : “Em ơi, em thấy dây sạc của ?”
trả lời: “À, dây sạc đó hả? Em cho đồng nghiệp mượn .”
Anh trợn mắt: “Cho đồng nghiệp? Đó là dây của mà, em cho khác gì?”
“Anh còn đang cần dùng, giờ đêm hôm , lấy dây sạc khác?”
nhún vai: “Đồng nghiệp cần, em cho họ mượn thôi.”
Anh tức đến mức phát điên: “Giờ xài cái gì? Sao em với một tiếng?”
nhún vai: “Thì dùng nữa, mai trời sáng mua cái khác.”
Anh như phát điên: “ cần xài bây giờ!”
“Em điên ? Đồ đang dùng, em đưa khác?”
“Em xin phép , em hỏi ?”
lạnh: “Thì cho thì cho thôi, đồ nhỏ nhặt đáng tính toán ?”
“Là một nhà thì khỏi cần hỏi, đúng ? Em dùng của , dùng của em, khỏi cần rõ ràng từng cái một!”
Trần Xuyên chớp mắt liên tục.
Câu quen lắm.
Một lúc , mới nhớ … chính hôm qua y chang câu .
Và giờ, trả nguyên văn.
Anh nghẹn họng, nổi câu nào.
Đêm đó, vì dây sạc, điện thoại hết pin, tắt nguồn.
Không chơi game, xem livestream, chỉ thể lăn qua lộn giường.
bạn tưởng dừng ở đó ?
Không đời nào!
Một cọng dây sạc thì thấm gì.
Muốn nhớ lâu, đau một chút.
Ngày hôm , đem luôn chiếc laptop của chồng cho em trai .
Ai chẳng em trai em gái?
Chỉ cho phép , còn thì ?
Lần , chồng chuyện thì giận dữ đến phát điên.
Còn vẫn thản nhiên đáp bằng đúng cái lý lẽ mà từng với .
Tim như nhỏ máu.
Vì cái laptop đó là mới mua hồi tháng , hơn mười nghìn tệ lận.
Còn kịp dùng nóng tay cho khác.
Bị tát một phát mặt mới đau là gì.
Lần , ngoan ngoãn.
Chồng xin : "Vợ ơi, đây hồ đồ. Em đúng, tùy tiện động đồ khác nếu phép."
Ăn cơm xong, tìm , hai đóng cửa cãi một trận to.
Mẹ chồng : "Đó là em gái con, cho nó thì ? Có mấy con cua thôi mà! Mẹ thấy tụi con là chướng mắt , nên cố tình kiếm chuyện!"