MÊ THOẠI BẢN NHƯNG YÊU EM - 9 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-07-19 10:04:35
Lượt xem: 140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Ta sự chênh lệch to lớn hốt tới mức chân run lẩy bẩy, chợt phát hiện một thở lạnh lẽo xuất hiện trong gian phòng.
Mở mắt , thấy Ma Vương đánh với một cái bóng đen.
Không là sẽ giả bộ tới ám sát ?
Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~
Ta vội vàng qua. Ma Vương cuống lên: “Tuyết Nguyệt, nàng mau !”
Sao , chạy về phía thêm một tí để chắc chắn bóng đen thấy .
Ai ngờ chỉ liếc mắt một cái đó tiếp tục tập trung đánh hết sức với Ma Vương.
Ta gương mặt đến phi lý của Ma Vương vòng hai bằng phẳng như đồng bằng của một cái.
Lờ mờ phát hiện gì đó khiến bùng nổ.
Này nhé, ngươi gì cũng phân biệt theo chiều cao chứ! Đồ thiếu chuyên nghiệp.
Ta còn kịp ngăn màn kịch ẩm ương thì một áo đen từ ngoài cửa chạy .
Thấy tình cảnh hiện tại, đơ tại chỗ: “Hai , thế thì thêm tiền.”
Ta kết nối phù truyền tin, cũng quan tâm chuyện thử thử lộ nữa: “Thất Thất, ngươi phái hai tới ?”
“Đâu , mỗi một thôi mà.”
Ta hai vị đang đánh chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, tới đang tròn mắt hai mặt với .
Ta vội vàng dấu tay chữ X với , dừng tay dừng tay, kiểm tra kết thúc, biến .
Người áo đen hiểu rõ gật gật đầu, dấu trả lời : “Hiểu , hai đều là theo đuổi ngươi, bây giờ bọn họ đang đánh để tranh đoạt ngươi chứ gì.”
Ta duỗi một ngón tay , chỉ chỉ về phía cửa sổ: “Ngươi nên , bây giờ đang loạn lắm, lúc để kiểm tra.”
Người áo đen cũng thò một ngón tay , tiếp tục gật đầu: “Hiểu , bây giờ thử hai đó chọn một thật lòng đúng .”
Ta: Là ngươi hiểu dữ ?
Áo đen: Hiểu òi mừ.
Hắn kéo tới giữa trận địa đánh của hai , đồng thời còn lặng lẽ đo cách để chắc chắn rằng đang cách hai cùng một cách giống , đó rút đao đ.â.m về phía .
Ngươi hiểu hiểu cái rắm mà hiểu!
Trong điện ánh lửa tóe loa, nhiều lựa chọn đưa mà cần suy nghĩ, cứ theo bản năng là .
Ma Vương cản đường đao đ.â.m về phía , đồng thời đỡ lấy đòn đánh của bóng đen thần bí .
Ta kéo , trông thấy vết thương sâu tới tận xương lưng , hốc mắt nhịn nóng bừng.
Hắn dùng tay che mắt : “Đừng .”
Ta thể cảm nhận thể trong lòng đang dần phủ lên lớp vảy rồng lành lạnh.
Ma Vương biến về trạng thái nguyên , tới cả thời khắc nguy hiểm như , vẫn nhớ kỹ sợ rắn.
Ta chỉ bóng đen hét lên với áo đen: “Giết , thêm tiền cho ngươi!”
Hắn tặc lưỡi lấy lạ: “Sống lâu, qua thử thách tình yêu mà c.h.ế.t thế thì cũng khắc nghiệt quá đấy.”
“Đừng nhảm nữa!” Không thấy rắn thương đang liên tục thất thế ?
Cuối cùng cũng chịu nghiêm túc: “Thôi thôi, ai bảo qua kiểm tra.”
Ta chợt cảm thấy giọng của áo đen quen thuộc lạ thường.
Hắn cầm kiếm lên phóng tới nơi hai đang giằng co, đánh cho bóng đen lui bước liên tục.
Cuối cùng còn lấy một chiếc bình phong ấn, miệng lẩm nhẩm.
Chỉ thấy bóng đen biến thành một làn gió đen, gào thét bay trong bình.
Ông vẫn như một, nhất nhất sát sinh.
“Bạch Linh Đế Quân, là ạ?”
Ta hỏi vô cùng chắc chắn.
“Ai dà, nhận , đúng là uổng công nuôi ngươi bấy lâu.”
“Tiểu Thất rêu rao tìm một thể đột nhập Ma cung, nơi nơi bình thường thể tùy ý xông nên tới thôi.”
Một chiếc đuôi thò bịt miệng .
Ma Vương còn biến về nhưng vẫn quên ăn giấm.
Bạch Linh Đế Quân , sử dụng pháp thuật thu nhỏ Ma Vương , dùng lời hoa mỹ là để tiện cho việc chữa trị.
Không để ý tới ánh hằm hằm của Ma Vương, cứ thế nhét tay áo.
Chiếc đuôi nhỏ của cuốn lấy cổ tay , biểu hiện rõ ràng đang tình nguyện.
Ta dịu dàng gỡ đuôi , xoa đầu an ủi: “Bạch Linh Đế Quân y thuật cao siêu, ngoan ngoãn chút, đừng loạn mà.”
Cái đuôi nhỏ run run, móc tới.
Như là cùng , chợt cảm thấy chúng như thần giao cách cảm.
Ta ngẩng đầu hỏi Đế Quân, ông lắc đầu: “Tuyết Nguyệt cứ chờ ở đây , mất bao lâu , chắc chắn sẽ trả cho con một lang quân bình yên vô sự.”
Ta cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Đế Quân đúng là, một bó tuổi vẫn thích trêu .
10.
Có vẻ như hiềm khích giữa hai họ nhỏ.
Ta thấy rắn nhỏ biến về lắc lắc đầu.
Hắn hổ chui trong chăn, kéo .
Chọt chọt cái sừng nhỏ của , chế giễu: “Lần xem như tôn thượng gộp hết cả xà phu, hùng cứu mỹ nhân, chăm sóc dưỡng thương hết trong một luôn .”
Hắn đỏ mặt lốt rắn phủ vảy đen sì thứ gì nhưng nhiệt độ tiếp xúc với đầu ngón tay lặng lẽ tăng lên.
Hắn chui trong chăn nhưng túm đuôi kéo .
Hắn bất đắc dĩ truyền âm cho : “Không nàng sợ rắn ? Ta nàng xa lánh .”
Thì tại đang ngại .
Ta hất chăn , chân thành : “Ta sợ rắn thật nhưng nếu rắn là ngươi thì sợ nữa.”
Hắn nửa tin nửa ngờ cuốn lấy cổ tay , thấy vẻ mặt gì khác thường nước lấn tới, trườn từ lưng lên tới cổ, treo cổ cọ cọ mật.
Ta sờ lên sừng , xem như ngầm đồng ý.
Chỉ thấy đắc ý lắc lắc cái đuôi con con.
Thân uốn éo, lớp vảy rắn hình họa quái dị đáng sợ, vẫn sợ rắn lắm.
lúc dạng nguyên ở mặt , chỉ cảm thấy an tâm khó hiểu.
Ta từng cảm giác tin tưởng như thế, tin sẽ tổn thương .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/me-thoai-ban-nhung-yeu-em/9-het.html.]
nếu cảm giác chỉ vì cản đao, đỡ chiêu của bóng đen cho thì .
Từ tận đáy lòng, , giữa chúng đơn giản như .
Tới chiều biến về thành dạng , lầm lì sáp sáp gần .
“Thỏ con, dám trêu chọc bản tôn.”
Không ngờ khôi phục nhanh như , nhớ tới hành vi to gan đó của .
Ta biến về nguyên , nhảy nhót chạy vì sợ thấy khuôn mặt đang đỏ lên.
Thỏ con như , nào đối thủ của Ma Vương.
Hắn thi triển pháp thuật khiến bay lên trung, chạy trong lòng .
Còn vô sỉ vẻ: “Không hổ là yêu, dùng ôm ấp yêu thương để quyến rũ bản tôn.”
Bầu khí tự nhiên trở nên mập mờ hường phấn.
Hắn ôm trong dạng nguyên , yêu thích buông tay, còn xoa nắm tai của .
Chợt, một tiếng “rắc” nhỏ bé khó nhận vang lên.
Tai của xoa gãy luôn ! Cả hai tai đều gãy luôn !!!
Ta biến thành một con thỏ cụp tai .
Hai với hai cái tai cụp nhảy , nhe răng với .
Không , tên Ma Vương trai nữa cũng thể yêu đương với , quá là hao thỏ.
“Tuyết Nguyệt đừng sợ, yêu lực Bạch Linh để cho , thể trực tiếp chữa khỏi cho nàng.”
Hắn cũng lo lắng, cẩn thận ôm lấy , đưa tay phủ lên tai .
Hai tai của dựng .
Hắn tựa đầu lên trán tai, thở ấm áp vờn quanh .
“Tuyết Nguyệt, bây giờ trả thụy khí cho nàng, từ giờ nàng sẽ dễ thương như nữa.”
“Á , bảo dễ thương như , đó gì ?”
Tộc thỏ tuyết chúng , chủ thụy khí, ngờ thụy khí của ở Ma Vương.
“Nàng ngủ một giấc , khi nào tỉnh dậy sẽ rõ hết chuyện.
Giọng của Ma Vương mang theo sự mê hoặc, rơi giấc ngủ say.”
11.
Khi thụy khí về, cũng mơ thấy quá khứ của chúng .
Thì và Ma Vương tiền duyên từ lâu.
Khi tỉnh , Ma Vương với đôi mắt cún long lanh ánh nước, vẻ mặt chờ mong: “Tuyết Nguyệt, nàng nhớ ?”
“Vậy chừng nào chúng thành hôn?”
Hay cho một lời cầu hôn thẳng thắn, dường như còn thấy phía lưng một cái đuôi vô hình đang vẫy điên cuồng.
Trông giấc mơ là một công tử chính trực nhã nhặn như ánh trăng, khác một trời một vực với hình tượng chó l.i.ế.m như bây giờ.
Mặc dù cũng ảnh hưởng tới chuyện thích nhưng vẫn hiếu kì, rốt cuộc cái chuyển hóa về chất hình thành kiểu gì.
Ngày đại hôn với Ma Vương, Thất Thất dẫn theo một đám yêu ăn dưa tới chúc mừng.
Cứ gặp ai là nàng bắt đầu khoác lác là chuyên gia tình yêu tổ truyền, chỉ cần qua một chút là thể phán yêu yêu.
Bạch Linh Đế Quân cũng tới, chuyện với giọng điệu đậm mùi phụ nhà gái.
“Tuyết Nguyệt nhà chúng dùng kỳ trân dị quả nuông chiều lớn lên.
“Sau con bé ở Ma cung của ngươi, ngươi hà khắc nặng nề với con bé, nếu ngươi đối xử với con bé , sẽ phá hủy bộ cái Ma cung của ngươi.”
Ma Vương nghiến răng nghiến lợi: “Tuyết Nguyệt vốn nuôi bên cạnh, là ông thừa lúc ngủ say trộm mất nàng , còn tìm ông để tính sổ .”
Mắt thấy hai giương cung bạt kiếm như thể sắp đánh một trận, chỉ bó tay tập.
Ta khách khứa quanh đây, lái sang chuyện khác: “Mông ngựa tinh ? Sao thấy thế.”
“Hắn suy nghĩ bậy bạ, phạt xuống nhân gian bê vác , chắc khi nào con chúng tiệc đầy tháng mới về .”
Ma Vương tới đây thì đỏ mặt, ngượng nghịu về phía .
Bạch Linh Đế Quân cay mắt nổi, đầu sang hướng khác.
Ta thật sự nhịn sự thắc mắc của , kéo Bạch Linh Đế Quân chạy sang một bên.
“Lúc cũng coi như là quân tử đoan chính, bây giờ như thế ?”
“À, cắn nuốt t.h.i t.h.ể của giao long, trăm năm say ngủ, khó tránh khỏi thú tính bung lụa.”
Bạch Linh Đế Quân nắm chắc kịch bản cha vợ lòng, cứ nhắc tới chủ đề con rể là lạnh lùng .
“À.”
“ , thời gian tỉnh dậy càng ngày càng dài thì tính cách vốn của cũng dần khôi phục.”
Ông căn dặn thêm một câu.
Hai mắt sáng rỡ, bắt đầu chờ mong ngày đến.
Về , Ma Vương đỏ bừng mặt, biến về thành rắn, chui trong chăn.
Giọng khàn khàn xuyên qua lớp chăn truyền : “Tuyết Nguyệt, đừng thế, bây giờ trời còn tối nữa mà.”
“Không tùy tiện thế .”
Ta sờ lớp vảy rắn trơn mượt của , ghé tai xa thầm thì: “Trước quan tâm tới trời tối .”
Nhiệt độ bàn tay tăng cao, thành thật giải thích: “Ta ngủ quá lâu, đó vẫn còn mê man, hành động theo bản tính cả mà.”
“Bây giờ cuối cùng cũng tính táo , tất nhiên thể hành động tùy tiện như đây.”
Sự tương phản quá đáng yêu, nhịn ôm lòng.
Chỉ thấy cả cứng đờ như một sợi dây.
“Tuyết Nguyệt, tình cảm là từ từ bồi đắp, bây giờ mới chỉ tỉnh dậy, nàng như thế quá nhanh ?”
Ta lạnh: “Chính nhân quân tử, phiền lau m.á.u mũi của mấy lời .”
Hắn đỏ mặt, biến trở thành , đảo khách thành chủ ôm lấy .
Hắn còn tìm cho bản một lý do sứt sẹo.
“Ta thấy m.ô.n.g ngựa tinh ở nhân gian sai , chúng chuyện vui triệu về nhé.”
“Vậy lúc đấy là tổ chức hôn lễ bù cho khi tỉnh tổ chức tiệc đầy tháng cho con đây?”
Ta hà bên tai , giọng mập mờ.
“Song hỉ lâm môn.”
Hắn phất phất tay, thi triển pháp thuật khiến dây leo bên ngoài Ma cung dài , che phòng ngủ tối như ban đêm.
Đêm, còn dài đằng đẵng.