Mẹ Tôi Có Giấc Mộng Minh Tinh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-30 06:47:57
Lượt xem: 1,485
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi vốn rất kinh ngạc, nhưng dưới sự dẫn dắt của tôi, bà ta lại ngửi thấy một điểm marketing, lập tức giả vờ quan tâm:
"Vậy cũng được, mẹ cũng sợ con chịu không nổi. Nhưng cha con thương con như vậy, cũng nên về thăm cha con một chuyến."
Lúc này bà ta lại nghĩ đến việc cho tôi về gặp cha, nhưng tôi chỉ có thể cố nén ghê tởm mà cười, tỏ ra rất vui vẻ.
20
Cha tôi được chôn cất ở vùng núi nông thôn ở quê nhà, cỏ dại mọc um tùm quanh mộ, trước mộ cũng không có đồ cúng, chỉ có vài nén hương cháy dở.
Lúc đó mẹ tôi vẫn còn than vãn: "Trời ạ, chôn xa như vậy, leo dốc làm mẹ đổ mồ hôi hết cả người, trang điểm cũng hỏng hết!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sau đó bà ta lấy điện thoại ra, gọi tôi đừng dọn dẹp những thứ rác rưởi đó nữa:
"Viếng mộ thế là được rồi, mẹ tôi còn phải về chuẩn bị bài phát biểu nữa."
Vừa nói vừa mở livestream, tranh thủ kiếm chút nhiệt cho lễ trao giải ngày mai.
Nghe những lời lạnh lẽo đó của bà ta, tôi đứng trước mộ cha tôi, khoảnh khắc này nước mắt tuôn rơi như vỡ bờ:
"Cha ơi, con xin lỗi."
Chỉ một câu nói đó thôi, phòng livestream của bà ta lập tức náo nhiệt hẳn lên.
[Đứa bé này khóc làm tôi xót hết cả lòng, cái gã đó là một người cha tồi tệ, cháu không cần phải xin lỗi ông ta đâu.]
[Ôi, trẻ con thì biết gì nhiều, chỉ biết đó là người thân của mình thôi.]
Tôi còn nhỏ tuổi đã bị ép phải trưởng thành, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể không hiểu gì chứ.
Tôi chỉ biết người yêu tôi nhất là cha, người luôn yêu thương che chở tôi cũng chỉ có cha.
Bây giờ đến khi mất đi rồi mà cha tôi vẫn còn bị người ta phỉ báng như vậy.
Mà người phụ nữ kia lại không hề có chút hối hận nào, còn tiếp tục đổ thêm nước bẩn lên người cha tôi để lấy sự thương hại:
"Anh nợ mẹ con tôi nhiều như vậy, bây giờ con gái cũng không trách anh nữa, anh yên tâm đi nhé."
Cuối cùng tôi cũng nhận ra sự lợi hại trong diễn xuất của bà ta.
Cả cuộc đời này, diễn xuất giỏi nhất của bà ta, đều dành cho những người thân yêu nhất của mình.
Lừa dối mẹ ruột, lừa dối con gái, còn lừa dối cả chồng mình.
Mẹ tôi tiếp tục livestream ở mộ cha tôi để xây dựng hình tượng người rộng lượng tha thứ.
Còn tôi thì nước mắt như mưa, vừa giận dữ vừa mờ mịt.
Nếu cha của tôi không vướng vào người đàn bà điên này,
Liệu có thể bình an vui vẻ sống hết cuộc đời này không?
Nếu tôi không vướng vào người mẹ như vậy, cuộc đời ngắn ngủi mà dài dằng dặc của tôi liệu có còn một tia sáng nào không?
Dựa vào cái gì mà bà ta dùng sự cố chấp của mình, hủy hoại cả gia đình tôi!
Dựa vào cái gì mà bà ta hủy hoại chúng tôi, mà vẫn có thể dương dương tự đắc, kiêu hãnh hạnh phúc?
Không, tôi muốn vào lúc bà ta đắc ý nhất, cho bà ta sự báo thù tàn khốc nhất.
21
Ngày hôm sau, chính là ngày lễ trao giải.
Mẹ tôi ăn mặc lộng lẫy, mặc chiếc váy dạ hội đặt may riêng, dắt tôi bước lên thảm đỏ trong mơ.
Tôi có thể thấy sự mãn nguyện tràn ngập trên khuôn mặt bà ta.
Mặc dù ống kính chủ yếu hướng về phía tôi, bà ta vẫn không ngừng thay đổi tư thế, vẫy tay, mỉm cười.
Trên thảm đỏ, tôi kéo tay bà ta, khẽ hỏi:
"Mẹ, mẹ có từng hối hận không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/me-toi-co-giac-mong-minh-tinh/chuong-7.html.]
Mẹ tôi vừa cười vừa vẫy tay chào khán giả, nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:
"Mẹ chỉ hối hận vì đã sớm lấy cha con, nếu không hôm nay người đứng ở vị trí trung tâm chắc chắn là mẹ."
Tôi im lặng buông tay bà ta, đi về phía hậu trường, mặc bà ta ở lại tận hưởng ánh đèn sân khấu.
Lễ trao giải rất xa hoa, trong khán phòng rộng lớn, chật kín người.
Khi người xướng tên tôi cho giải diễn viên mới xuất sắc nhất, mẹ tôi phấn khích nhảy lên khỏi ghế, vui vẻ vẫy tay rơi nước mắt:
"Con gái tôi thắng rồi! Thắng rồi!"
Đến tận giây phút này, bà ta vẫn chưa nghĩ đến việc ôm tôi một cái.
Lòng tôi bình tĩnh lạ thường, bước lên, chậm rãi đi về phía sân khấu. Sau đó lấy ra tờ giấy cảm ơn đã chuẩn bị sẵn, dài hai trang:
"Tôi xin cảm ơn mẹ của tôi..."
"Bà ta là một kẻ sát nhân."
"Bà ta đã g.i.ế.c bà ngoại, cha của tôi, và cả tôi nữa."
Trong tiếng xôn xao kinh ngạc, tôi thấy được sự kinh hoàng và tan vỡ trong mắt bà ta.
Đúng vậy, tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi.
Lần ngất xỉu ở phim trường đó, không phải là một cơn ngất xỉu bình thường.
Tôi sắp gặp được cha tôi rồi.
22
Sau này, có một người phụ nữ điên khùng thường lang thang ở Hoành Điếm, gặp ai cũng nói bà ta có một cô con gái là minh tinh.
Có những người mới đến không biết chuyện của bà ta, thỉnh thoảng lại trêu chọc bà ta một câu:
"Vậy cô con gái minh tinh của bà đâu?"
Bà ta lại lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác, nghĩ rất lâu rồi vỗ ngực, cười ngây ngô:
"Tôi là minh tinh! Tôi là minh tinh!"
Những người đó phối hợp vỗ tay, chỉ coi bà ta như một trò cười, sau lưng lại âm thầm trút giận lên bà ta.
Bà ta cũng không đi, đói thì đi khắp nơi lục thùng rác, ăn đồ thừa của người khác.
Những người đó càng coi bà ta như một kẻ ngốc.
Cuối cùng có một ngày, bà ta thừa lúc người khác không chú ý, lẻn lên tầng hai của phim trường.
Chưa đợi mọi người phản ứng, bà ta đã một chân bước lên mép ban công, nước mắt đầy mặt: "Mẹ sai rồi, mẹ đến bên con nhé..."
Nói xong, cuối cùng bà ta cũng hoàn thành vai diễn cuối cùng của mình.
Ngay sau đó, khuôn mặt đáng sợ đó phóng to trước mắt tôi, tôi giật mình tỉnh giấc.
Cha tôi nghe thấy tiếng động trong phòng, lập tức xông vào: "Lạc Lạc, con lại nhớ mẹ con à?"
Tôi lắc đầu: "Đó là mẹ của Tinh Tinh, không phải mẹ của Lạc Lạc."
Tôi tên Thường Lạc, Lạc trong an lạc thường tại.
Tôi cũng có một người mẹ là minh tinh, nhưng mẹ tôi đã biến mất rồi, tôi từng cầu xin cha tôi đưa tôi đến Hoành Điếm tìm mẹ tôi một lần.
Mặc dù mẹ tôi vẫn không chịu nhận tôi, nhưng ở đó, tôi đã quen Tinh Tinh.
Tôi rất ngưỡng mộ Tinh Tinh có mẹ bên cạnh, nhưng sau này, tôi không còn ngưỡng mộ nữa.
Tôi có cha tôi yêu thương tôi là đủ rồi.
Cha tôi chưa bao giờ ngăn cản tôi làm bất cứ điều gì, dùng tình yêu thương che chở tôi trên mọi nẻo đường, sẽ cùng tôi thực hiện những ước mơ lớn nhỏ của tôi.
Tôi cũng sẽ trân trọng tình yêu này của cha tôi dành cho tôi, buông bỏ những chấp niệm vô nghĩa, hướng về phía mặt trời mà bước đi.
(Hoàn)