MẸ TÔI LÀ NGƯỜI CÔNG LƯỢC - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2025-06-08 02:28:01
Lượt xem: 184
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
18
Chỉ là, cha bị bác sĩ đuổi ra ngoài.
Bác sĩ nói, đã ch/ết ba ngày rồi mà bây giờ mới tới bệnh viện?
Huống hồ gì, bác sĩ đã kiểm tra một lượt, kết quả cho thấy mẹ là hô hấp tự nhiên suy kiệt, không có bệnh tật gì.
Cha không tin, tức giận tranh cãi với vài bác sĩ, ngay cả mấy người bảo vệ chạy tới ngăn cản cũng bị cha đánh cho một trận.
Sau đó, cha bị cưỡng chế đuổi ra ngoài.
Đám đông đứng vây quanh cửa bệnh viện, cha ôm thithe mẹ, run rẩy khóc, giống như cực kì đau lòng.
Cha không tin.
Một người còn sống sờ sờ, sao đột nhiên lại ch.ết được chứ?
Cha ôm mẹ về nhà, giống như tôi trước kia, đóng cửa canh giữ bên trong.
Tôi ở bên ngoài đập cửa thùng thùng, nói: “Cha, cho con vào với, con cũng muốn ở cạnh mẹ.”
Nhưng cha từ chối: “Không được, để cha ở riêng với mẹ.”
Tôi khóc, nói tôi ghét ông. Vì sao khi ông trở lại, tôi lại không được ở bên mẹ nữa?
Rõ ràng trước kia mỗi ngày ông đều chê mẹ phiền phức, hiện giờ mẹ mất rồi, ông ta làm ra bộ dáng ch/ết đi sống lại này cho ai xem.
Cha nhốt mình trong phòng cùng mẹ ba ngày liền.
Dì Tiểu Mai làm cơm mang tới trước cửa phòng, cha cũng không ăn.
Thẳng cho đến khi có người gõ cửa.
Đó là các bác các chú ở công ty của cha.
Bọn họ nói đã vài ngày cha không đến công ty, công việc đã tồn đọng xếp chồng xếp đống rồi.
Còn có một ông lão cực kì nghiêm nghị, tôi nhận ra, đó là ông nội.
Giọng ông nội rất trầm, ép mấy chú vệ sĩ phá cửa phòng.
Một mùi nồng nặc từ bên trong phòng bay ra.
Ông nội chống gậy, khập khiễng đi vào phòng, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì ngây người.
Tất cả mọi người đều kinh sợ.
Cha ôm mẹ, không biết đã bao nhiêu đêm không ngủ, mắt đỏ bừng như sắp mù tới nơi, gầy rộc hẳn đi.
Có người hét lên, chỉ vào mẹ.
Khuôn mặt mẹ trắng bệch, lốm đốm đầy vết thi ban nổi lên khắp làn da, nhìn qua đúng là vô cùng đáng sợ.
Nhưng tôi không cảm thấy sợ chút nào, trực tiếp chạy vọt vào ôm lấy mẹ.
Cuối cùng tôi cũng có thể ôm mẹ rồi.
Biểu tính ông nội co rúm lại, nói: “Khó trách anh vài ngày nay cũng không tới công ty. Chỉ là một con đàn bà cũng khiến anh suy sút như vậy sao?”
Ông nội vốn không thích mẹ. Ông luôn cảm thấy mẹ tôi cửa nhỏ nhà nghèo, lại xuất thân không rõ, không thể hỗ trợ cho sự nghiệp của cha.
Ông nội phất tay, lập tức có vệ sĩ tiến lên, chịu đựng mùi th/ối muốn giằng mẹ ra khỏi cha.
Cha vốn đang thất thần ôm chặt mẹ, linh hồn như bị rút cạn. Nhưng vừa có người lại gần muốn cướp mẹ đi, cha lập tức bừng tỉnh.
Cha đẩy chú vệ sĩ kia lảo đảo, “Mấy người cút hết cho tôi! Đừng hòng cướp Vân Vân của tôi!”
Khóe miệng ông nội co rút.
Đám những chú vệ sĩ kia không khách khí, đè cha lại, đưa mẹ đi mất.
Nhưng tôi chưa được ôm mẹ bao lâu mà! Tôi chạy theo các chú vệ sĩ.
“Phịch!” một tiếng, tôi ngã lăn ra đất.
Tôi khóc, gọi, “Mẹ ơi, đau quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/me-toi-la-nguoi-cong-luoc/chuong-6.html.]
Nhưng giọng tôi quá nhỏ, không ai nghe thấy.
Ông nội tát cha một cái, quát cha phải bình tĩnh lại, nói người đã ch/ết phải được an táng.
An táng là cái gì, tôi nghe mà không hiểu.
Chính là sau khi ông nội cho người đưa mẹ đi, thì mang về một chiếc hộp nhỏ.
Tôi hỏi bên trong là cái gì.
Ông nội sờ tóc tôi, thở dài nói. “Mẹ con ở trong đó.”
Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu được, vì sao mẹ tôi đột nhiên lại trở thành bé xíu như vậy, còn bé hơn cả lòng bàn tay của tôi nữa.
Cha nghe ông nội nói vậy thì như nổi đ/iên, đứng bật dậy, mạnh mẽ cướp cái hộp nhỏ kia đi ôm chặt trước ngực. Sau đó, cha cuộn mình một chỗ, cau mày, đầu cúi thấp, rên rỉ.
Tôi lại không “đòi” được mẹ rồi.
Tôi khóc.
Tôi nói mà, không nên để bọn họ phát hiện ra chuyện này. Bọn họ phát hiện ra, sẽ cướp mẹ khỏi tôi.
Ba ngày được ở cạnh mẹ kia, chỉ là tôi lén trộm được mà thôi.
19
Cuối cùng vẫn là ông nội ra mặt tổ chức tang lễ cho mẹ.
Ông nội nói, phải an táng cho mẹ, như vậy mới có thể siêu thoát.
Trong lễ tang, khách tới viếng đều biết chuyện tôi và cha ôm chặt thithe của mẹ suốt ba ngày.
Bọn họ xì xầm bàn tán, nói cha thật đê tiện, rõ ràng đã ngoại tình với thư kí, khi vợ ch.ết lại bày ra bộ dáng thâm tình thì có ích gì; còn nói tôi thật đáng thương, nhỏ như vậy đã không có mẹ.
Nhưng tôi biết, tôi không hề đáng thương, bởi mẹ không ch.ết.
Mẹ trở về thế giới của mẹ, làm con gái ngoan của bà ngoại.
Lễ tang của mẹ tiến hành được một nửa thì dì Lâm tới.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ kiều diễm rực rỡ, đeo trang sức loá mắt, sau đó giả mù sa mưa khoác cánh tay cha, nói: “Giang Lăng, người đã ch/ết rồi thì không thể sống lại, anh nén bi thương nhé.”
Đôi mắt đờ đẫn của cha chuyển tới người cô ta, sau đó, lập tức đẩy cô ta ra.
Dì Tiểu Mai nói: “Cô tới đây làm gì? Nơi này không ai chào đón cô cả.”
Dì Lâm: “Tôi đến tìm Giang Lăng. Hiện giờ anh ấy đau khổ như vậy, phải cần có người bên cạnh bầu bạn giải khuây.” Dì ta lại nhìn tôi, nói: “Đường Đường nhỏ như vậy, phải có mẹ chứ.”
Cha quát lớn: “CÚT!”
Biểu tình dì Lâm cứng lại.
Cha hung hăng đẩy dì ta: “Mau cút khỏi đây.”
Bởi vì ông hét lớn, cho nên mọi người xung quanh đưa mắt nhìn lại.
Cha nhìn dì ta, nghiến răng nghiến lợi, thù hận nói: “Nếu buổi tối hôm đó không phải cô gọi tôi đi, Vân Vân… Vân Vân sẽ không ch/ết. Tất cả là tại cô!”
Nhàn cư vi bất thiện
Dì Lâm nước mắt ầng ậng, tức giận dậm chân một cái rồi bỏ đi.
Chỉ là, cha không biết, căn bản không chỉ vì sự việc đó.
Là vì vô số những chuyện nhỏ trước kia, gộp lại thành một ngọn núi lớn.
Tôi không để ý tới mọi người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp đã bị đặt xuống hố. Bên cạnh, mọi người cầm xẻng, bùn đất thi nhau rơi xuống.
Tôi đột nhiên nhận ra, rất nhanh thôi, ngay cả chiếc hộp bé nhỏ đựng mẹ kia, tôi cũng không được nhìn thấy nữa.
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
Tôi muốn chạy lên ngăn cản bọn họ, nhưng lại bị ông nội chặn lại.
Ông nội nói, sinh li tử biệt là chuyện ai cũng phải trải qua. Lúc ông nội chôn cất bà cũng là như vậy.
Chỉ là, ông nội tóc đã bạc trắng rồi. Còn tôi, một sợi tóc bạc chẳng có, vậy mà đã phải trải qua chuyện sinh li tử biệt trong đời.