hét lên: "Tại chứ! Tại ngoài lung tung! Con gì sai với chứ, tại đối xử với con như !"
đến phát điên, nhớ những từ nhỏ đến lớn năng giữ mồm mà gây hại cho , cảm xúc dồn nén trong bùng nổ, cảm giác như tim sắp nổ tung.
Lần nào cũng , nào cũng , bà chỉ một như thế.
Từ nhỏ chút riêng tư nào, bất cứ chuyện gì bà thấy, , đều kể ngoài.
Hồi cấp ba, chơi với một bạn, bà lung tung là thích . Sau đó, khi thực tập và vượt qua vòng phỏng vấn, bà giữ mồm, khoe khoang rằng chọn .
Có quá nhiều chuyện hại vì bà, ba câu năm lời cũng kể hết.
cẩn thận, chuyện quan trọng chắc chắn thì tiết lộ.
ngờ rằng, chỉ một câu phàn nàn vu vơ, bà cũng truyền khắp nơi.
—------------------
Nghĩ đến đây, nức nở ghế sofa, thể thốt lên lời.
Cả hai họ đều hoảng sợ, vội vàng chạy vỗ về , cúi đầu, nhỏ giọng xin :
"Mẹ thực sự ngờ chuyện như thế, chỉ vài câu thôi."
"Làm lan xa đến , chỉ trong khu thôi mà, vả đây cũng là chuyện , chẳng qua là than thở chút thôi, sếp con thật nhỏ nhen quá."
Mẹ vẫn cố cãi, càng càng cảm thấy đúng.
Thấy chúng gì, bà tự nhủ với giọng ngày càng lớn:
"Thật sự, chỉ là vài câu chuyện nhỏ mà , sếp con là gì, là địa chủ , mà độc tài thế."
"Cũng chỉ đích danh bà vấn đề về nhân cách, bà tức giận thế nhỉ, chắc chắn là chạm điểm yếu của bà , nên bà mới tức giận như , là do bà vấn đề!"
Bà kiên quyết đổ cho khác, đến giờ vẫn nghĩ sai.
tuyệt vọng với bà , bà một cái, bất ngờ dậy từ ghế sofa và thẳng phòng.
Đóng cửa , thấy tiếng bố nổi giận, ném đồ đạc và hét lớn trong phòng khách:
"Phải! Tất cả đều là của khác, bà là vô tội nhất, ! Nếu Tiểu Văn bà mất việc, xem bà định gì!"
"Chỉ trong khu thôi ? Bà trong khu vài cùng công ty với nó ? Bà là vô tâm thực sự hại con gái , chuyện mà bà cũng với ngoài!"
"Bây giờ mà bà còn cãi , giỏi thật đấy!"
" cố ý!"
Mẹ cũng bắt đầu tranh cãi với bố: "Làm chuyện thành thế ! Nếu sẽ thế , còn gì chứ!"
"Thế bây giờ bà !"
Bố mắng : "Lần đầu còn bỏ qua , Tiểu Văn với bà về hậu quả mà bà vẫn thứ hai, thế nào? Không ngoài thì ngứa ngáy khó chịu hả?"
" thật sự phục bà đấy, chuyện gì cũng giữ , bà nhà thế nào , nhà như nhà kính !"
Bố cũng cảm thấy thoải mái, mắng mỏ xong cũng chỉ còn những tiếng thở dài nặng nề.
Mẹ cũng , bà ôm mặt ngừng xin , ngừng rằng bà sai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/me-toi-rat-thich-buon-chuyen/chuong-3.html.]
đây chỉ là tạm thời mà thôi.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn như thế , bà sẽ , sẽ xin , sẽ với rằng sẽ như nữa.
Ban đầu còn tin, nhưng khi quá mệt mỏi, hiểu rằng bà sẽ bao giờ đổi.
Đây là thứ để bà chuyện trong các cuộc gặp gỡ, là cách nhất để thu hút sự chú ý của khác, bà nỡ từ bỏ .
Nghĩ đến đây, bỗng khẽ, âm thanh lạnh lùng và kỳ quặc.
"chèn ép" .
Sau khi sự việc xảy , sếp cố tình phớt lờ, bà cần nhắm , chỉ cần tỏ thái độ hài lòng là tự nhiên sẽ nịnh nọt mà tay.
Số thêm giờ ngày càng nhiều, công việc vô lý cũng ngày càng nhiều hơn.
Tình trạng tinh thần của rõ ràng ngày càng tồi tệ.
Đồng nghiệp cũng giỏi "mượn gió bẻ măng", thấy hướng gió liền lập tức xa lánh .
cô lập đến mức tìm ai để chuyện, lâu dần tâm trạng càng trở nên nặng nề đến mức chịu nổi, cuối cùng từ chức về nhà để dưỡng thần.
Mẹ chắc cũng gây chuyện lớn , gần đây ở nhà chuyện nhỏ nhẹ hơn nhiều, còn đổi cách đủ món canh, nấu đồ ăn ngon cho , là để bồi bổ, tìm cách để vui, hy vọng sẽ tha thứ.
thật sự mệt mỏi, cảm thấy chút cảm động nào những nỗ lực bù đắp của bà sự việc.
cảm thấy tê dại xen lẫn với hận thù, đó là cảm giác của đối với bà bây giờ.
bà thì nghĩ .
—------------------
Sau nhiều nhận thái độ từ , bùng nổ.
Hôm đó, trong bữa ăn, bà bất ngờ hất tung cả bàn thức ăn, nước canh văng tung tóe khắp nơi, tường cũng b.ắ.n đầy.
yên, biểu lộ cảm xúc, lấy khăn giấy lau nước canh mặt, bất kỳ phản ứng nào sự tức giận của bà.
Mãi đến khi dậy định về phòng, mới hét lên lưng :
"Con còn định giữ cái thái độ c//hế//t tiệt đó đến bao giờ!"
"Mẹ xin con , xin con , con còn gì nữa! Phải để quỳ xuống con mới chịu tha thứ đúng !"
"Mẹ sinh con, nuôi con bao nhiêu năm nay dễ dàng , con cũng như bố con, chỉ chi li tính toán! Chỉ giữ mãi một chuyện mà hận thù!"
"Mẹ gì với con, mà con đối xử với như !"
Bà mắng kéo tay , buông, nhất định bắt cho bà một câu trả lời hôm nay.
mệt , thực sự mệt .
Không còn chút sức lực nào để tranh cãi với bà nữa.
Thấy bà càng ngày càng mạnh tay, kéo tay áo lên, nhạt: "Mẹ, con chuyện với , buông tay ."
"Có gì với bố, con là phận con cái, tư cách chỉ trích , gì đợi bố về ."