Ta no đến mức động đậy, Cố Lễ ôm lòng đút thuốc.
……Ọe!
Vừa chua đắng…… dở quá !
“Ngoan, ngoan.” Cố Lễ thấp giọng dỗ dành, bàn tay ấm áp chen giữa tứ chi đang co quắp của , nhẹ nhàng xoa.
Hừ hừ.
Đừng nữa.
Cũng thoải mái quá !
Ta từ khó chịu cứng đờ trở thành một cái bánh mèo mặc cho xoa nắn.
Không qua bao lâu, cái bụng nhỏ của đột nhiên nhéo một cái.
“Cục Lông Nhỏ, ngươi nên giảm béo .” Trên đầu vang lên tiếng của tên bạo quân nào đó “Trẫm còn tưởng là do lông của ngươi dày, ngờ là ngươi béo thật.”
Ta: “???”
Đây là tiếng ?
“Meo!” Ta kêu một tiếng ác độc.
Ngươi mới béo á!
Ta đẩy tay . Xoa tiếp , bổn mèo cho ngươi dừng !
Cố Lễ nữa, khóe miệng mỉm , dịu dàng giúp xoa bụng.
Ngay khi thoải mái chuẩn chìm giấc ngủ, lông ở bụng của hình như khảy khảy.
“Ủa?” Cố Lễ khảy khảy lông của .
Ta chỉ nghĩ Cố Lễ thấy bụng của nhiều thịt, ai mà ngờ thấy Cố Lễ nghi hoặc : “Ngươi mà là con cái……”
Cái đầu chuẩn chìm giấc ngủ của chậm mất vài nhịp mới hiểu ý của Cố Lễ.
“Meooo!”
Ta gào một tiếng, bật khỏi long sàng, cho Cố Lễ ăn một cú meo meo quyền, đó vèo một cái nhảy lên xà nhà.
…… Đồ lưu manh!
Ta xổm xà nhà, hổ đến mức đầu bốc cả khói, điên cuồng đẩy phần lông khảy trở .
Cuộc đời cuối cùng cũng xuống tay với mèo con đáng thương !
Dù Cố Lễ dỗ như thế nào cũng chịu bước tẩm cung một nào nữa.
Vì thế Cố Lễ sai ngự trù món cá khô mới.
Hừ ngây thơ.
Bổn mèo đây ngươi tưởng dỗ về là về ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mieu-phi-hoa-quoc/chuong-7-bao-quan-la-do-luu-manh.html.]
Ta xổm bên cửa sổ, háo hức cá khô trong tẩm cưng.
Hít một .
Thơm quá ……
Cố Lễ cảm giác gì đó, ngẩng đầu ngoài cửa sổ.
Ta lập tức đầu, giả vờ l.i.ế.m chân.
Mấy ngày nay cá khô Tiểu Thuận Tử dâng lên càng ngày càng khó ăn, so với mùi hương bay từ tẩm cung quả thật là như trời với đất!
Tiểu Thuận Tử còn cứ lải nhải bên tai mãi rằng cá khô trong tẩm cung ngon như thế nào, ngày khen tới tám .
Thậm chí lúc đang ngủ gật còn đột ngột xuất hiện, ghé tai thì thầm, ý đồ tẩy não : “Cục Lông đại nhân…… cá khô chỗ bệ hạ ăn ngon lắm luôn…… Ngài mau nếm thử ”
Giọng trầm thấp nhẹ nhàng y như tiếng ác ma đang thì thầm.
“Meo!”
Ta thể nhịn nữa, nhảy dựng lên đánh cho Tiểu Thuận Tử huhu mới thôi.
Hừ hừ!
Thấy bổn mèo lợi hại thế nào !
Ta l.i.ế.m móng vuốt.
Ta dù đói ch ết, nhảy từ đây xuống ch ết…… cũng bao giờ ăn một ngụm cá khô nào trong tẩm cung của Cố Lễ!
Không bao giờ!
Mấy ngày nay lang thang bên ngoài, từ chỗ mấy cung nữ phiên bản chi tiết hơn về chuyện bạch nguyệt quang phạt ——
Nàng đánh hai mươi trượng.
Lúc Thái Hậu chuyện , suýt nữa thì xỉu luôn.
Đồng thời triều cũng yên bình cho lắm ——
Tuy Tống gia đắc tội bạo quân nhưng chỉ là nhầm phe mà thôi, cũng đủ để trị tội. Tước vị nhà họ Tống vẫn còn, Tống Uyển Nhi vẫn là đích nữ Hầu phủ.
Sao thể chỉ vì một con thú cưng mà dùng hình với tiểu thư Hầu phủ?
Nhất thời, quần thần càng ngày càng chỉ trích mạnh hơn, vô tình càng chứng minh phận “họa quốc yêu mèo” của .
Ta: “……”
Ta ở trong cung, gì về mưa gió bên ngoài.
Cố Lễ che chắn , đó âm thầm giải quyết tất cả những lời đó.
Cố Lễ chiều chuộng tới mức gần như quên mất là một bạo quân.
Dù thưởng cho một loạt cú meo meo quyền thì cũng trị tội giống như trị tội bạch nguyệt quang.
Đột nhiên cảm động, trong lòng cũng giận nữa.