im lặng thật lâu, cuối cùng mới khẽ gật đầu.
Chu Minh như trút gánh nặng, và liền thở một nhẹ nhõm.
"Chuyện cũ qua ... Từ nay chúng đừng nhắc nữa. Cứ coi như... nó từng xảy , ?"
ở nơi thể thấy, khẽ nhếch môi, nở một nụ nhàn nhạt, mỉa mai.
Anh thật sự... thấy gì ?
Hay là... dám thừa nhận thấy?
Không dám nhắc những gì xảy đêm đó vì sợ sẽ nhớ .
Nhớ khi vùng khỏi tay bọn khốn, lúc đó gào thét điên cuồng đập cửa phòng, nhưng tay nắm cửa khóa từ bên ngoài. tuyệt vọng thế nào khi vặn mãi mà mở ?
Nhớ những liều mạng vùng vẫy, chúng túm tóc, kéo chân, giày xéo cơ thể như một món đồ rách nát.
Nhớ cảnh bọn chúng vây quanh , tiếng đục ngầu, ánh đèn mờ mịt, gần như ngất lịm.
Và …một tiếng cạch vang lên.
Tay nắm cửa từ từ xoay.
4
thấy Chu Minh bước từ phòng bên cạnh.
Anh mặt cảm xúc, dáng vẻ dửng dưng như thể ngoài cuộc.
Không ai lúc tuyệt vọng đến mức nào.
Cũng thôi, đó là đầu tiên Chu Minh chuyện . Lương tâm cắn rứt, nửa đêm bỏ một trong căn nhà đó liền tìm cớ rời .
Anh khi , lũ đó say đến mức điên loạn. Trong tiếng reo hò, chúng bóp cổ , siết chặt đến khi cơ thể lạnh ngắt, vết bầm đen cổ lan rộng như mực loang.
Tối hôm đó, thi đại học xong. Vừa đối chiếu đáp án với thầy cô, ước tính 650 điểm.
sắp thoát khỏi cái gia đình tồi tệ , sắp thoát khỏi sự thiên vị trắng trợn của bố dành cho em trai.
Vậy mà bạn trai đầu tiên tin tưởng nhất... bán cho một đám cặn bã.
Trước đó và Chu Minh thiết đến .
Gia đình , là hết đến khác kéo khỏi vũng lầy. Thà sống tạm ở công trường, ăn bánh bao nguội, cũng cho học.
Hoàn cảnh của cũng chẳng khá hơn. Học đến lớp mười một nghỉ, vì sớm đời bươn chải nên càng hiểu nỗi đau của .
những nỗi đau... ?
Đau đớn khi xé xác, phân thây, chôn vùi đất lạnh.
Đại sư sai.
c.h.ế.t cái đêm hè năm mười tám tuổi , một cái c.h.ế.t gọi tên và cũng ai tìm thấy.
bạo hành, nhục, chôn một gốc cây vắng vẻ.
Chủ ngôi nhà hôm là con trai của một gia đình giàu tiếng ở địa phương, và cũng là bạn học cũ của Chu Minh.
Nếu vì tin thì chẳng tới đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-ma-giua-dem-he/chuong-4.html.]
Ba ngày , mới bò lên từ đất lảo đảo trở về nhà.
Khi tỉnh thì Chu Minh ngủ say bên cạnh và còn khẽ ngáy.
bên giường chằm chằm gương mặt .
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Gương mặt , vì năm tháng no đủ, nên trở nên tròn trịa và còn chảy xệ.
đưa tay ôm lấy lưng , móng tay khẽ cắm làn da trắng bệch. Dùng lực một chút, cào năm vết rách sâu, và cho m.á.u rỉ từng giọt.
Trong giấc mơ đau, Chu Minh cau mày lẩm bẩm mớ:
"Không... cô là ai... thù oán gì với cô..."
nhẹ nhàng vuốt gương mặt cúi xuống thì thầm tai :
Thật điều hỏi nhất...
Là: "Rốt cuộc năm đó... gì ?"
5
Từ hôm đó, tâm trạng Chu Minh dường như bình hẳn.
Anh còn cuống cuồng lo lắng về những chuyện mê tín dị đoan nữa, đó là tập trung cùng chuẩn lễ đính hôn.
chọn công ty tổ chức tiệc cưới nhất trong thành phố, thử từng bộ váy cưới, kiểu Tây, kiểu Trung, kiểu cổ điển, kiểu hiện đại, từng bộ một đều chăm chút kỹ lưỡng.
Khi mặc bộ áo khỏa đỏ thẫm thêu rồng phượng bước từ phòng thử đồ, khi Chu Minh lên, liền hiệu bằng ánh mắt rút điện thoại bước ngoài.
rõ đó là cuộc gọi từ vị đạo trưởng .
Ông bói một quẻ, bảy ngày nữa là đại hung nên dễ gặp tai ương m.á.u chảy.
Mà trùng hợp , bảy ngày nữa chính là ngày đính hôn của chúng .
Ông còn .
là một thi quỷ, là vong linh oán khí của khác hút tới, sống sót nhờ chấp niệm và m.á.u tươi.
Sở dĩ thể đây, da thịt, là nhờ lớp da thịt... mượn tạm.
Sau cái đêm định mệnh đó, Chu Minh vì áy náy mà tự ép gánh vác trách nhiệm với . Những lời của đạo trưởng quá hoang đường khiến dần dần mất niềm tin ông .
Mỗi khi nhắc đến chuyện , giọng điệu đều giấu bực bội, và âm lượng cũng cao hẳn lên:
“Làm gì chuyện c.h.ế.t mà vẫn thể sống nhiều năm như thường ? Thế giới gì quỷ!”
gì mà chỉ lặng lẽ gương.
Người trang điểm đang tỉ mỉ thiện từng nét vẽ cuối cùng mặt , lông mày uốn cong, ánh mắt sắc sảo như sương mù lặng thầm.
“Da cô thật hảo...” Cô tấm tắc khen: “...nhưng cái thật sự ở xương mặt. Rất ít đường nét ngũ quan lập thể như .”
Quản lý bên cạnh cũng chen :
“Cái của con ở lớp da thịt bề ngoài. Mỹ nhân là mỹ nhân ở phần xương.”
Vừa dứt lời, Chu Minh liền đẩy cửa bước , hai hàng lông mày của lúc bỗng nhíu chặt.
Điện thoại đang cầm vẫn đang bật loa ngoài, từ ống vang lên tiếng giận dữ như lời nguyền: