Ta triệu kiến Khương Uyển Ngọc đặt hôn thư ấn dấu tay mặt nàng .
"Hoàng tỷ, đây là..." Uyển Ngọc nghi ngờ.
"Hôn thư do Mộ Dung Liên ký, ấn dấu tay nhưng chỗ tên của đối phương còn trống." Ta mỉm : "Có cái , sẽ c.h.ế.t . Chỉ cần một quý nữ bằng lòng gả cho , thì hoàng gia chúng sẽ bảo tính mạng của . Ta định lát nữa sẽ triệu tập các đường của , xem ai bằng lòng gả cho . Như , một một lòng vì xã tắc như sẽ hại chết, ngươi cũng cần vì quốc sự mà lo lắng vất vả như ."
Một câu "vì quốc sự mà lo lắng vất vả" khiến Khương Uyển Ngọc nghẹn lời.
Nàng cố gắng trấn tĩnh : " hôn sự quá vội vàng, thật sự quá trẻ con. Thực cũng cần phiền phức đến mức , hoàng tỷ chỉ cần mặt thì Mộ Dung gia nhất định dám trái lời."
"Quận chúa mặt cũng thôi nhưng ngươi còn chẳng mặt, chắc hẳn cũng rõ, chuyện liên quan đến xã tắc là việc nữ nhi chúng nên tùy tiện nhúng tay." Ta cầm hôn thư: "Ta chỉ gọi ngươi đến đây, cho ngươi một tiếng, cần lo lắng, sẽ c.h.ế.t ."
Ta dậy định .
Anan
"Hoàng tỷ." Khương Uyển Ngọc chặn .
Cuối cùng, nàng cầu xin giữ hôn thư.
Nàng sẽ tự giải quyết.
Ta Uyển Ngọc dùng phương pháp gì.
Cuối cùng Thanh Hà Quận Vương chửi bới ầm ĩ đến Mộ Dung phủ.
Mộ Dung Liên thả khỏi từ đường.
Hắn đến phủ cầu kiến nhưng còn triệu kiến nữa.
Ngày đó bắt ký hôn thư, cứ nghĩ là gả cho .
ngờ, hôn sự của chỉ là món đồ chơi tùy tiện sắp đặt.
Hắn cảm thấy hôn sự với là sự sỉ nhục, thì kiếp , sẽ thành cho bọn họ .
Mưa xuân rả rích mãi ngừng.
Khương Diên Tễ truyền cung, xe ngựa khỏi phủ thì chặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mong-phu-hoa/chuong-8.html.]
Tỳ nữ cất cao giọng : "Mộ Dung công tử, bây giờ ngài nên chuẩn hôn sự với Vân Khê quận chúa mới , vì chặn xe giá của công chúa chúng ?"
"Vi thần cầu kiến công chúa điện hạ." Hắn đáp.
"Bệ hạ triệu kiến, chúng dám chậm trễ." Tỳ nữ đầy hòa nhã: "Ngài là vị hôn phu của Vân Khê quận chúa, xét về lễ nghi cũng là phu của công chúa điện hạ chúng , mau chóng lui . Nếu là khác sớm hỏi tội ."
"Thần lời, thỉnh giáo công chúa." Mộ Dung Liên .
Ta vén rèm, nở nụ dịu dàng với : "Vậy thì lên xe , khi cung, hẳn là đủ để Mộ Dung công tử ."
Trong xe ngựa, hương xông nức nở, ghế mềm, trong tay đang lật xem sổ sách của phủ.
Hắn mà cũng mở lời.
"Thần mơ một giấc mơ." Đợi hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng.
"Ừ." Ta đáp một tiếng.
Mộ Dung Liên mặt , bắt đầu im lặng.
Đến gần cửa cung, xuống xe , đó đưa tay cho .
Ta cứ thế .
Tình cảnh y hệt như năm xưa.
Ta nhớ mỗi về cung thăm Khương Diên Tễ, Mộ Dung Liên sẽ cùng và khi xuống xe thì sẽ đưa tay đỡ.
Ta thích , cuộc hôn nhân của và chỉ là giao dịch chính trị.
dù , vẫn đạt yêu cầu khi đóng vai một phu quân chu đáo.
Ta cứ nghĩ phu thê mười năm, tương kính như tân, chung sống hòa hợp, ít nhiều cũng nên chút tình nghĩa.
Là hoàng thất, nên sống ngây thơ đến .
Ta tự giễu một tiếng thẳng xe ngựa, tỳ nữ mang ghế xuống ngựa đến thì mới từ từ xuống xe sự hầu hạ của tỳ nữ, mặc cho bàn tay hụt hẫng buồn bã thu về.