Một Nhà Bốn Người, Chỉ Ba Hạnh Phúc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-08 06:19:37
Lượt xem: 583
Em gái tôi gặp tai nạn xe, c.h.ế.t thảm tại chỗ.
Cha mẹ vì muốn cứu sống cô ta, dốc sạch gia sản đi tìm người có thể thay đổi vận mệnh.
"Thay đổi số mệnh, đảo ngược sống c.h.ế.t cần phải trả một cái giá tương đương..."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cô gái phụ trách tiếp đãi còn chưa nói hết câu, cha mẹ đã mạnh tay đẩy tôi ra.
Tôi sững người quay đầu nhìn lại, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của họ.
"Dùng mạng nó đổi, chỉ cần cứu được Lệnh Nghi, làm thế nào cũng được!"
Họ vứt bỏ tôi không một chút do dự.
Nhưng họ không biết, người có thể đảo ngược sống chết, sửa lại vận mệnh chính là tôi.
1.
Cô gái ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía tôi.
Tôi tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, vô thức khẽ gật đầu một cái.
Cha mẹ chẳng để ý đến cảm xúc sắp sụp đổ của tôi, chỉ hào hứng tiến lại gần cô gái kia, kích động hỏi:
"Khi nào thì Lệnh Nghi của chúng tôi có thể trở lại?"
Cô gái mím môi, do dự rất lâu rồi mới mở miệng: "Đảo ngược sống c.h.ế.t tuy cần trả cái giá rất lớn, nhưng ba người các vị đều là người thân ruột thịt của cô ta, mỗi người hi sinh một chút, vẫn có thể đổi lấy mạng cô ta..."
Mẹ nhìn tôi, trong mắt tràn đầy chán ghét: "Không cần, Lệnh Nghi sống lại rồi, chúng tôi phải cho con bé một gia đình ba người trọn vẹn và hạnh phúc, còn Cố Lệnh Thư chỉ là một gánh nặng mà thôi."
"Chúng tôi nuôi nó ăn học mười tám năm, nếu không phải nó cứ nằng nặc đòi đi xem cái gì mà ca nhạc, Lệnh Nghi đã không bị xe đ.â.m chết. Dùng mạng nó để đổi cho Lệnh Nghi trở về, đó là việc nó nên làm."
Lúc này trong miệng tôi chỉ cảm thấy đắng chát.
Tôi và Cố Lệnh Nghi sinh ra cách nhau không lâu. Hôm tôi chào đời, trời đất âm u, sấm chớp đùng đùng. Còn khi Cố Lệnh Nghi sinh ra, mây đen tan biến, ánh sáng màu hồng rực rỡ cả bầu trời.
Từ đó, nhà họ Cố tin chắc rằng Cố Lệnh Nghi là ngôi sao may mắn của gia đình, còn tôi chỉ mang lại tai họa.
Mỗi lần có chuyện tốt xảy ra, họ sẽ tổ chức tiệc mừng thật linh đình cho Cố Lệnh Nghi, còn mỗi khi gặp chuyện xui, họ lại nhốt tôi vào một căn phòng tối không thấy ánh mặt trời, mặc cho tôi gào khóc suốt đêm này qua đêm khác.
Tôi ngã ngồi dưới đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Người cha vốn luôn nghiêm khắc lại chìa tay về phía tôi, kéo tôi đứng dậy.
Trong lòng tôi vừa mới nhen nhóm một tia hy vọng, lại nghe thấy ông ta ân cần khuyên nhủ.
"Lệnh Thư, con chỉ có một đứa em gái, con bé c.h.ế.t trước mặt con, bây giờ chỉ có con mới cứu được nó thôi".
Tôi nhìn vào đôi mắt vẩn đục của ông ta, nhếch môi cười chua chát.
Trong mắt họ, sự tồn tại của tôi dường như chỉ có một mục đích duy nhất… là vì Cố Lệnh Nghi.
Cả cuộc đời này, tôi chưa từng được họ yêu thương dù chỉ một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mot-nha-bon-nguoi-chi-ba-hanh-phuc/chuong-1.html.]
Cha thấy tôi mãi không chịu mở miệng, giọng nói càng thêm lạnh lùng gay gắt.
"Nếu không phải vì mày, Lệnh Nghi đã không chết!"
"Nó c.h.ế.t là vì cứu mày đó!"
Cứu tôi?
Nghĩ lại cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn ngày hôm đó, trong lòng tôi chỉ thấy mỉa mai.
Tôi và Cố Lệnh Nghi trông rất giống nhau, người nhà chỉ dựa vào quần áo để phân biệt.
Hôm đó, Cố Lệnh Nghi lén lấy áo tôi, giả làm tôi, nằng nặc đòi đi xem ca nhạc.
Nhưng trên đường đi, xe đột nhiên chuyển hướng lên đường cao tốc.
Tôi còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, thì Cố Lệnh Nghi đã mở cửa xe, định đẩy tôi xuống.
Xe cộ tấp nập, bị đẩy xuống đó chắc chắn chỉ có con đường chết.
Tôi dốc hết sức chống cự, không ngờ cô ta mất đà, tự mình ngã văng khỏi xe.
“Cố Lệnh Thư!”
Giọng mẹ sắc như d.a.o kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Bà ta vội vã túm lấy tay tôi, định cưỡng ép bắt tôi in dấu tay.
Nỗi đau thấu tim gan dâng trào, nhưng tôi cố kìm nén giọng nói đang run rẩy, thấp giọng cất lời: “Mẹ, con cũng là con gái của mẹ, con và Cố Lệnh Nghi chẳng khác gì nhau, mẹ thật sự muốn con c.h.ế.t sao?”
Lực tay đang siết cổ tay tôi chợt lơi lỏng, rồi lại nhanh chóng siết chặt.
“Vì Lệnh Nghi, chuyện gì mẹ cũng làm được!”
Nghe đến đây, nước mắt tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Họ yêu Cố Lệnh Nghi, vì Cố Lệnh Nghi thì chuyện gì cũng đáng, cho nên việc hiến tế một đứa con gái mà họ vốn chẳng thương yêu là lẽ đương nhiên.
Dùng mạng tôi đổi lấy sự sống cho Cố Lệnh Nghi, đổi lấy hạnh phúc của một nhà ba người họ.
Thật đúng là một cuộc giao dịch hợp lý.
Tôi hất tay mẹ ra, rồi tự in dấu tay.
Cô gái phụ trách tiếp đãi trông đầy xót xa, nhưng vẫn nghiêm túc cất lời: “Người được hồi sinh sẽ tạm sống lại trong hai tiếng, muốn sống lại hoàn toàn cần hoàn tất nghi lễ kéo dài ba ngày.”
“Nếu trong ba ngày đó các vị hối hận, có thể quay lại hủy giao dịch bất cứ lúc nào.”
2.
Sau khi cha mẹ vui mừng hớn hở rời đi, tim tôi bắt đầu đau nhói, đập loạn nhịp.