Chưa bao xa, Thôi Hà Châu nhặt lấy chiếc ô của , đuổi theo phía .
"Chân Chân, …"
Ta dừng bước, đột ngột xoay , ném thẳng tờ giấy .
Gần như sụp đổ.
"Ngươi cũng là giả!"
Kẻ lừa đảo. Bắt chước nét chữ của Chu Khách để dẫn đến đây.
Nhìn gì chứ? Hắn đóng vai , vạch trần bộ mặt thật của ?
Ta chịu nổi nữa .
Chỉ tỷ tỷ, chỉ tỷ tỷ là vĩnh viễn lừa .
Ta tìm nàng.
Có một gia nhân qua, tỷ tỷ giờ đang ở trong thư phòng.
Ta liền đầu về phía đó.
Vì tỷ tỷ thích tiếng mưa tuyết gõ trúc, nên thư phòng xây ở trúc lâu phía .
Tiếng bước chân sàn gỗ cũng vang rõ.
lúc cữu cữu cũng đang ở đó, hai họ đang chuyện gì đó nghiêm túc, nhất thời phát hiện đến.
Ta đưa tay lau sạch nước mặt, tựa lưng khung cửa sổ, định chờ họ xong mới .
Giọng cữu cữu trầm nặng truyền :
"Quan nhi, con vì Chân Chân mà quá nhiều . Nay di mẫu của nó tìm , đưa nó , đó là chuyện . Sao con chịu buông tay?"
Ta chớp mắt, chậm chạp.
Mưa tí tách nhỏ xuống.
15
Tiếng của tỷ tỷ từng gấp gáp đến thế, nàng :
"Rời ? Đi chứ? Đây chính là nhà của mà, cữu cữu."
"Muội còn nhỏ như , theo một nữ tử giang hồ, phiêu bạt khắp bốn phương ?"
Chén đặt xuống, va một tiếng trầm đục.
"Đó mới là nhân ruột thịt của nó."
Cữu cữu lạnh lùng :
"Chúng nuôi nó hơn mười năm, là nhân từ lắm . Quan nhi, con chớ quên, cha của nó và phụ con là kẻ địch triều."
"Cha con vì mà giáng chức hết đến khác, khiến mẫu con chịu khổ nơi biên ải, tất cả đều là do Tống Tu gây ."
Tỷ tỷ bật .
" phụ cũng gián tiếp hại c.h.ế.t cả nhà !"
Trong phòng tĩnh lặng đến c.h.ế.t chóc.
Mưa đập trúc lâu, tựa thác đổ ầm ầm, như thể thứ gì đó sụp đổ.
Ta hoa mắt chằm chằm mũi giày, cảm giác bản đang rơi xuống đáy.
Giọng tỷ tỷ run rẩy:
"Khi cùng mẫu tìm thấy trong con hẻm nhỏ, vẫn còn bọc tã, tỷ tỷ mới sáu tuổi ôm lòng."
"Bên cạnh là bầy chó hoang đang rình rập, vì tỷ tỷ chết, còn thì cũng sắp đông lạnh đến c.h.ế.t …"
"Chuyện năm xưa, phụ sai, nhưng phụ cũng . , sai ở chỗ nào chứ!"
"Kể từ hôm đó, mẫu bắt thề, từ nay về chính là tỷ tỷ của ."
"Ngay cả cữu cữu, cũng giường bệnh của mẫu mà thề, rằng sẽ thương yêu , chăm sóc cả đời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-vet-xanh-nryu/chuong-7.html.]
Tỷ tỷ dùng tay che mặt, nghẹn ngào :
"Người , khao khát tình đến mức nào. Khi bạn bè ức hiếp, liền với họ rằng một cữu cữu là đại tướng quân, còn nhiều trưởng, tỷ tỷ sẽ che chở cho …"
"Thế nhưng tại từng thật lòng thương lấy một chút… Muội dù nghịch ngợm cũng chỉ là để thấy ánh mắt của thôi."
"Trong nhà bao nhiêu sinh thần, luôn tận tâm chuẩn lễ vật."
"Còn ngày mai là lễ cập kê của , cũng đợi cho qua hãy đuổi …"
Tỷ tỷ nổi nữa, gục đầu bàn nghẹn.
Bạch tướng quân trầm mặc hồi lâu, buông một tiếng thở dài, dậy, vỗ nhẹ lên vai tỷ tỷ.
"Thôi , nếu con thực sự nỡ, thì cứ để nó ở ."
"Chỉ là, Quan nhi, con hiểu, di mẫu của con bé đến kinh thành, sớm muộn gì cũng sẽ nhận nó."
"Con cũng sắp xuất giá, thể ở bên nó cả đời."
"Con rõ đứa trẻ đó ghét dối lừa, những chuyện , sớm muộn cũng nên cho nó ."
Tỷ tỷ giọng đứt quãng, đỗi đau lòng:
"…Chờ, chờ vui vẻ qua lễ cập kê hẵng ."
Giờ đây trong trúc lâu tĩnh mịch đến đáng sợ.
Một thở cũng rõ ràng.
Mà lặng lẽ bước xuống lầu, tựa như quên mất cách hô hấp, như một hồn ma lững lờ lướt .
Không một ai phát hiện.
16
Ta như quỷ nước về viện của .
Trong phòng đèn còn sáng, đang đợi .
Là nhũ mẫu.
Bà đợi đến khi ngủ , gục bàn.
Lá thư vẫn bóc.
Bên cạnh để một mảnh giấy, nét chữ vụng về xiêu vẹo, là bút tích từng do kiên quyết dạy bà học.
【Tiểu thư ngày mai trưởng thành, bí mật của riêng , nhũ mẫu thể tùy tiện bóc thư của con nữa.】
Dưới đó còn một hàng chữ căn dặn:
【Nhũ mẫu già, ngủ say, con về nhớ gọi dậy, mì trường thọ cho con ăn.】
Ta nuốt xuống nghẹn ngào nơi cổ họng, cầm lấy phong thư bàn, chậm rãi mở .
Nét chữ phóng khoáng tiêu sái.
Hồng Trần Vô Định
Vừa mở đầu :
【*Ngoại điệt nữ Chân Chân bình an chăng?】
(*Ngoại điệt nữ: Cháu gái bên họ ngoại từ góc của dì hoặc )
Bà là di mẫu, mấy năm nay bôn ba khắp chốn tìm , nay rốt cuộc tin tức, trong lòng hết sức vui mừng.
Chỉ mấy trang thư mỏng, cách nào bày hết nỗi niềm trong lòng.
Bà để một địa chỉ, hy vọng khi thư thể tới gặp bà.
Trong thư còn kèm theo một ít ngân lượng, cùng một miếng ngọc bội song ngư.
Ta bên bàn, hồi lâu nhúc nhích.
Ngọn nến khẽ lay động.
Ta cụp mi rũ mắt còn vương nước mưa, bước tới bên giường, thấy đó đặt một bộ y phục mới may, là lễ vật sinh thần tỷ tỷ tặng.
Thật , thêu hoa tử đằng mà thích nhất.