Đợi khi nhà cửa xây xong, phần dư còn thể bán , đều là tiền cả.
Chúng nhặt gần một tháng, dân trong thành cũng dần nhiều lên, lanh trí nhặt đồ, kẻ gan lớn dám tháo dỡ nhà cửa. Quan tri huyện , nổi trận lôi đình, lệnh cấm tuyệt cho ai thành nhặt đồ nữa.
Nếu dám trái lệnh, bắt là c.h.é.m ngay.
Không thành nhặt nữa, chúng cũng bắt đầu lo xây nhà.
Tứ , Ngũ cất nhà sát vách nhà , để còn tiện chăm sóc qua .
Phụ mẫu thì cách chúng khá xa, vì còn mải lo cho bốn đứa cháu đích tôn, ở cùng chúng .
Ngược , Tiểu lập hộ riêng, ruộng đất đều chọn ngay bên cạnh chúng . Nhà cửa chắc cũng sẽ cất cạnh bên.
So với phụ mẫu ngày càng hồ đồ, đại ca vì con trai mà chẳng phân rõ trái, thì tiểu thật sự là tỉnh táo, lý trí.
Sắp hai mươi mà vẫn chịu xem mắt – một là gặp thích hợp, hai là tìm một đầu óc sáng suốt để chung sống.
Phụ mẫu quản nổi nó nữa, cũng chẳng thời gian quản, vì chỉ chăm bọn cháu trai đủ mệt .
Nó hỏi :
“Tỷ tỷ, gạch xanh đủ xây nhà ?”
“Xây ít gian thì đủ.”
Gạch xanh ngoài thành vốn ít, nhà ngói gạch chẳng mấy, nhặt cũng chẳng bao nhiêu. Hơn nữa chỉ nhà nhặt, còn bao khác cũng nhặt.
Chỉ là trong thành thì nhà nhặt nhiều hơn, bạc Thạch Định đưa để lo lót cũng gần mười lượng, kể bao nhiêu đồ ăn thức uống mang theo.
Thế nhưng đống gạch xanh vun cao , lòng vẫn ngập tràn vui sướng.
“Xây nhà thôi.”
Chúng chẳng ai xây nhà, thế nên mời thạo nghề đến, còn tìm một vị chuyên về phong thủy.
Hiện giờ còn thiết tha bạc tiền như xưa, chỉ đổi lấy lương thực.
Thạch Định hứa hẹn: đợi nhà xây xong, ngoài tiền công, mỗi sẽ thêm hai mươi cân thịt lợn rừng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chỉ là thịt chờ – chờ núi săn lợn rừng, đến lúc đó sẽ đích mang tới tận nơi.
“Thạch đông gia, việc dễ bàn, dễ bề thu xếp lắm.”
Một một ngày hai mươi văn, bao hai bữa cơm. Trước thì tiền chẳng đáng là bao, nhưng trận binh loạn, trong thiên hạ ít bạc ít gạo để trả công là hiếm lắm .
Thạch Định định xây sân nhà thật rộng để trồng rau, mà quan trọng nhất là sẽ đào một cái hầm trong sân, nối thông ngoài tường viện – dùng để giấu cũng , mà đường thoát càng .
Tứ , Ngũ xong cũng theo, chỉ là đủ bạc xây tường, gạo cũng chẳng đủ.
Ta nắm tay hai , dịu dàng :
“Đã thì cho trọn, bạc gạo tỷ cho các mượn.”
“Cảm tạ tỷ.” – Tứ , Ngũ đồng thanh, hướng về phía Thạch Định đang bận rộn xa mà gọi to:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-dep-nhat-nhan-gian-phan-2/chuong-14.html.]
“Đa tạ tỷ phu!”
Thạch Định ngoảnh đầu , ngơ ngác gãi đầu, đó cúi đầu tiếp tục bận bịu với công việc trong tay.
Sân nhà chúng xây rộng, phòng ốc xây thật khang trang. Sáu gian phòng chia thành phòng phía , phòng phía , sảnh nhỏ, buồng tắm.
Phòng phía đặt giường, phòng để tủ áo, rương hòm, đồ quý giá.
Đặc biệt là phòng chính của và Thạch Định, càng xây rộng rãi sáng sủa.
Còn gian bếp – ba bếp lò xếp thành một hàng, thể đặt ba chiếc nồi lớn, trông oai vệ bề thế lắm.
Thạch Định còn mang về mấy cái lò nhỏ, bảo là để nấu nồi đất.
Hắn đúng là chu bề, ngày càng dáng chủ gia đình.
Nhà của lớn bằng nhà , chủ yếu là do gạch xanh, ngói lợp về đếm thì đủ. Hỏi thử giá thị trường thì đắt đến kinh .
Thôi thì bàn với mấy thợ cả, tính toán lượng, sửa thành quy mô nhỏ hơn một chút, nhưng trông vẫn dáng.
Nhà cửa xây xong, tiệc mừng nhà mới cũng tạm gác — vì lương thực, thật sự chẳng thể mở tiệc nổi.
Quý Ngưu, Thiết Đản ca bọn họ mang chút đồ sang, cũng chẳng ở dùng bữa.
Xây nhà tốn lương thực, lòng ai nấy đều hiểu rõ.
Bọn họ cũng nhặt ít ngói mang về, nhưng gạch xanh thì bao nhiêu, đành dùng đá tảng móng nhà — thứ thì thể nhặt khắp nơi, ai nhặt thì của .
Đệ nghèo đến mức nồi sắt cũng , Thạch Định lặn lội xuống phủ thành bán da thú, mua về ba chiếc nồi sắt, xem như lễ mừng nhà mới mà tỷ tỷ, tỷ phu tặng cho.
Phu thê bọn họ cũng còn lương thực ăn, tạm thời cứ ăn cơm ở nhà .
Chuyển nhà mới, Thạch Định sốt ruột sinh đứa thứ ba.
Mảnh đất chia cho nhà cuốc xới lên để trồng lúa trồng kê, ban ngày bao nhiêu việc , còn lấy sức từ .
Ba mươi mẫu ruộng, ba mươi mẫu đất, rộng mênh mông, Thạch Định về nhà than vãn:
“Làm xuể, thật sự xuể.”
Ấy là trong tình huống cả gia đình hai đến giúp.
Thấy quả thực ưa ruộng, bèn thương lượng:
“Hay là chúng bỏ chút bạc thuê cuốc đất trồng trọt ? Trong tay cũng còn chút tiền, sợ cực quá mà ngã bệnh.”
“Vẫn là nương tử với nhất.”
Chờ đến khi phụ mẫu tìm đến hỏi còn gạch cũ, ngói cũ , thì mảnh đất nhà cuốc xong, gieo hạt đầy ruộng.
Nhìn họ tiều tụy, tóc bạc, gầy guộc ít, xót xa bất lực.
Vì mấy đứa cháu trai, họ thật sự đang gắng gượng hết sức .
Chỉ tiếc rằng, trừ đại ca , họ cũng khiến những con khác tổn thương cõi lòng.