Hắn đem con mồi về nhà g.i.ế.c như , còn từ bên ngoài mang về một bao táo đỏ, dặn mỗi ngày ăn hai quả.
Hắn còn bảo, sẽ xuống núi tìm bà đỡ về.
Nhìn lo lắng bận rộn tới mức , buồn , thấy ngọt ngào, ấm áp trong lòng.
Lúc đại tẩu sinh con, tiếng rên đau đến nỗi rung trời chuyển đất, nhưng thật sự khiến run rẩy.
Ta mà thấy sợ, mà Thạch Định… còn sợ hơn cả .
May mà cuối cùng tròn con vuông, hạ sinh một bé trai mập mạp.
Phụ mẫu vui mừng, đại ca đại tẩu cũng vui mừng.
Ta cũng mừng cho họ.
Thạch Định nắm tay , khẽ bảo:
“Nương tử, Tết sẽ xuống núi tìm bà đỡ. Tiền đủ thì dùng lương thực đổi cũng , nhất định mời lên núi. Chờ nàng sinh xong, đưa bà về .”
Ta vốn định cần tìm cũng .
Thạch Định :
“Nương tử, sinh con thật đáng sợ. Ta sợ nàng xảy chuyện.”
Thạch Định xưa nay từng để lộ vẻ thấp thỏm lo lắng mặt như thế.
Ta hít sâu một , dịu giọng :
“Vậy thì tìm thử một . Chúng ép buộc, cứ cố mà tìm.”
Còn thì luôn tự nhắc cẩn thận.
Không ăn quá no, vì buồn ngủ mà lì giường.
Ngày nào cũng chịu khó , dám buông lơi.
Đại tẩu sinh con trai, khí thế lập tức mạnh mẽ hẳn lên.
Ta mang lễ mừng cữ đến, nàng bụng bảo:
“Đại Ni , coi bụng , tám phần là con gái đó.”
Ta chỉ nhã nhặn:
“Con gái cũng mà, với Thạch Định đều thích con gái.”
Về chuyện con trai con gái, và Thạch Định từng bàn qua.
Lúc , thế nào?
“Nương tử mang thai mười tháng khổ cực thế , mà còn dám kén cá chọn canh chuyện trai gái, thì chẳng là đồ vô tâm ? Trai gái, đều thương, đều coi như tim gan mà quý.”
Đại tẩu thế lật trắng mắt, vẻ tin.
Thế nên cũng chẳng buồn thêm gì nữa.
Nhìn cháu trai một lúc, dậy cáo từ.
Ta thật sự hiểu, nàng cũng là phận nữ nhi, thể thích con gái?
Nàng khinh ghét con gái, lẽ nào đứa bé gái đầu thai bụng nàng thích nàng mẫu ?
Nếu thể lựa chọn, e là nó còn chẳng đến.
Nhìn nàng sai bảo hai nhà như hầu, tim như ai bóp nghẹn, khó chịu vô cùng.
chẳng cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-dep-nhat-nhan-gian-phan-2/chuong-9.html.]
Nhất là khi mẫu cũng ngơ, chẳng hề can thiệp.
Ta gì, gì… cũng đều thành vô ích.
Đi nửa đường, đầu trở .
“Mẫu .”
“Con gì?”
“Chẳng đại tẩu sinh ? Người ở nhà chăm nom. Vậy thì để hai sang nhà con .”
Mẫu nghĩ ngợi gì đó, sắc mặt thoáng đổi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Dù cũng là nữ nhân, chính con gái ruột mà còn chẳng thương, để con dâu chà đạp ức hiếp…
Thôi thì… coi như thấy gì.
Hai sang nhà , chúng nó ngày ngày giặt tã lót cho đại tẩu đến mức tay đỏ tấy phồng rộp, mẫu chẳng hề , cũng chẳng dặn lấy nước nóng cho các giặt.
“Nhà thật cũng chẳng gì to tát, chỉ cần nấu cơm, quét dọn một chút, mấy việc các đều . Còn thì phụ thêu ít tã lót, bóp vai đ.ấ.m lưng cho tổ mẫu. Cơm nước thì ăn ở bên nhà luôn nhé…”
Ánh mắt hai bừng sáng, rạng rỡ gật đầu.
Đến chập tối, đại ca tới.
Huynh vốn ít lời, nhà là hai , mới .
hai thấy thì xoay lưng chạy tuốt bếp, gọi một tiếng “Đại ca”.
Đại ca xuống, mở lời hỏi :
“Đại Ni, chăng gì bất hòa với tẩu tử?”
Câu hỏi khiến sửng sốt:
“Sao đại ca ?”
Việc trong nhà đẻ, xưa nay từng xen .
Vì phụ mẫu, thì cũng đại ca, vốn chẳng tới lượt lo.
“Ta về nhà, nàng bảo gọi hai …”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đại ca hết câu, ngắt lời:
“Đại ca, nhớ gần nhất hai gọi một tiếng ‘Đại ca’ là khi nào ? Hoặc là… gần nhất chúng nó thiết với là bao giờ?”
Đại ca nghẹn lời.
“Bây giờ mới tháng mười, mà tay hai sưng đỏ lên , chăng? Vì mà sưng, rõ chăng? Đại tẩu sinh con trai, cả nhà mừng rỡ, trong nhà việc nhiều hơn cũng . tã lót liệu thật sự nhiều đến thế ?”
“Nhà ở giữa thung lũng, thứ gì thiếu chứ củi gỗ thì chẳng bao giờ thiếu, mà hai đứa nó còn chặt củi, nhóm bếp, giặt giũ… mãi xong.”
Ta vốn căng với đại tẩu, nhưng nàng sai khiến đại ca đến đây hỏi tội, thì chuyện cho rõ ràng.
“Nếu rõ, để hai tự .”
Ta đầu hỏi, hai òa .
“Hai nghẹn ngào : ‘Đại tẩu mắng bọn là đồ phá của. Từ lúc mang thai, hễ trong nhà ai là nàng véo, cấu, còn dám dẫu phụ mẫu cũng vô ích, vì nàng đang mang thai, ai trong nhà cũng chẳng dám gì nàng. Hôm qua, nàng còn thò tay áo để véo.’”
Nói đoạn, hai vén áo lên cho xem. Trên eo đầy những vết bầm tím, cả dấu móng tay rớm máu.
Đại ca thể yên nữa.
Ta , lời lẽ nghiêm nghị: