Mùa hè thứ năm - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-01 16:57:02
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

siết chặt tay.

 

"Lạnh quá nên về ."

 

Anh chằm chằm mắt , một nữa từng chữ một.

 

"Vậy còn năm năm ?"

 

"Tại lừa dối ?"

 

"Và tại ... Lại bỏ ?"

 

im lặng, móng tay hằn sâu lòng bàn tay.

 

Nói thế nào đây? Nói bà nội bệnh nặng cần tiền gấp ? Hay đ.á.n.h cược một cách hèn hạ với khác ?

 

Hay bói chỉ cần năm vạn tệ đó.

 

Còn là ai, lúc đó đối với căn bản quan trọng ư?

 

Tạ Từ bật khẽ, tiếng đầy tự giễu.

 

"Tang Dư, cô hai tháng đó sống như thế nào ?"

 

Anh bước thêm một bước.

 

"Không tiền... Thật gì to tát cả, quen ."

 

Ánh mắt chút mơ hồ, như chìm hồi ức.

 

"Quan trọng là cô lừa dối ."

 

"Những đó đều chạy đến với rằng Tang Dư là một kẻ lừa đảo."

 

"Cô cá với bọn thể lừa tiền của , cô thành công cầm tiền bỏ chạy."

 

" tin, đ.á.n.h với họ, cô nhất định nỗi khổ tâm và cô loại đó."

 

Tim như một bàn tay vô hình siết chặt, đau đớn đến nghẹt thở.

 

"Mỗi ngày ... Đều đến ngõ nhà cô đợi."

 

"Đợi hết ngày qua ngày khác, cô trở , chỗ của cô ở trường vẫn trống, hai tháng, trọn vẹn hai tháng."

 

Anh hít sâu một , men say khiến hốc mắt chút đỏ hoe.

 

"Sau , nhà họ Tạ đến, là con riêng thất lạc của họ, đón về."

 

"Tang Dư, đợi cô..."

 

Tạ Từ ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt mặt .

 

" như một tên ngốc, cô lừa dối xoay mòng mòng, cô cầm tiền bán đó, biến mất dấu vết."

 

Anh nghiêng về phía , mùi rượu hòa lẫn với mùi tuyết tùng vốn , bao trùm lấy .

 

" chỉ hỏi cô một câu..."

 

Anh chằm chằm mắt .

 

"Nếu như ngày đó cô là con riêng của nhà họ Tạ, là... Cô bỏ ?"

 

[A a a, cuối cùng cũng hỏi !]

 

[Đây căn bản vấn đề tiền bạc mà là chút chân tình duy nhất nghĩ là thật cũng là giả!]

 

[Nữ phụ mau giải thích ! Làm sốt ruột c.h.ế.t mất!]

 

[Nói ! Nói cô lừa tiền , lúc đó là vì bà nội cần tiền đó!]

 

[Nói ! Nói tình cảm cô dành cho là thật, cô chỉ lừa tiền! Không tình cảm!]

 

Các bình luận cuộn nhanh điên cuồng mắt.

 

khuôn mặt gần ngay mắt.

 

Những lời chuẩn sẵn, về nỗi khổ tâm, về sự bất lực, về sự hối hận.

 

Tất cả đều nghẹn trong cổ họng, thốt một chữ nào.

 

Giải thích gì đây chứ?

 

Sự thật là lừa dối .

 

Bất kể vì lý do gì thì tổn thương gây .

 

Hơn nữa còn nữ chính của riêng .

 

chỉ là một nữ phụ.

 

há miệng, cuối cùng chỉ thể vô cùng khó khăn thốt ba chữ.

 

"Xin ."

 

"Tạ Từ, một vạn tệ đó sẽ trả ."

 

"Anh buông tha cho , cũng buông tha cho chính nữa."

 

Chút ánh sáng yếu ớt còn sót gần như thể thấy trong mắt Tạ Từ, tắt ngúm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mua-he-thu-nam/chuong-6.html.]

Anh như rút cạn bộ sức lực.

 

Lảo đảo lùi một bước, bật khẽ.

 

Còn thì chóng mặt dữ dội.

 

Giây tiếp theo, ngã vật xuống đất.

 

Khi tỉnh , đầu mũi thoảng mùi nước khử trùng.

 

giường bệnh của bệnh viện, mu bàn tay đang truyền dịch.

 

Ngoài cửa sổ, trời sáng.

 

"Tỉnh ?"

 

Giọng trầm thấp vang lên bên cạnh.

 

đột ngột đầu.

 

Tạ Từ ghế cạnh giường, trong tay cầm một quả táo đang gọt dở.

 

Anh mặc chiếc sơ mi của ngày hôm qua, cổ áo mở.

 

Dưới mắt quầng thâm nhàn nhạt, trông như thức trắng đêm.

 

"Anh..."

 

Cổ họng khô khốc, thể phát tiếng chỉnh.

 

Anh cắt quả táo gọt thành miếng nhỏ, đặt bát đầu giường.

 

Lại bưng bát cháo ấm bên cạnh lên, dùng thìa múc đưa đến bên môi .

 

"Bác sĩ cảm lạnh, sốt cao, cộng thêm xúc động."

 

Giọng bình thản, hỉ nộ.

 

vô thức nghiêng đầu tránh : " tự ..."

 

Tay dừng giữa trung, lặng lẽ .

 

Ánh mắt tĩnh lặng, nhưng mang theo một áp lực thể từ chối.

 

Cuối cùng vẫn mở miệng, cháo ấm trượt xuống cổ họng.

 

Suốt quá trình đó, cả hai chúng đều thêm lời nào.

 

Anh đút chậm, cẩn thận.

 

ăn một cách máy móc và vô cảm.

 

Một sự im lặng khó tả bao trùm căn phòng bệnh.

 

Ăn xong cháo, đưa táo cho .

 

lắc đầu, thực sự khẩu vị.

 

Anh cũng ép buộc, đặt bát xuống.

 

"Tạ Từ."

 

khẽ mở lời: "Cảm ơn đưa đến bệnh viện... Tiền t.h.u.ố.c men ..."

 

"Quản lý của cô lát nữa sẽ đến."

 

Anh ngắt lời , dậy, chỉnh chiếc sơ mi nhăn.

 

"Cô nghỉ ngơi cho ."

 

Anh xong, nữa, thẳng thắn rời khỏi phòng bệnh.

 

Quả nhiên, lâu , chị Lan hớt hải chạy đến.

 

"Trời đất ơi bé con của ! Em thế ? Sốt cao ? Tổng giám đốc Tạ gọi điện cho chị lúc đó chị sợ c.h.ế.t khiếp!"

 

Chị sờ trán , vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

 

"Anh ... Gọi điện cho chị lúc nào ?"

 

"Mới nãy chứ , công ty việc, , bảo chị qua đây chăm sóc em."

 

Chị Lan hạ giọng: "Này, chị , tổng giám đốc Tạ , cũng hận em đến thế ? Tối qua là thức cả đêm trông em đúng ?"

 

cụp mắt, những đường vân tấm ga trải giường trắng.

 

"Chị Lan."

 

khẽ hỏi: "Chị về nhà họ Thẩm ?"

 

Chị Lan sững sờ một chút, đó chợt hiểu .

 

"Em cô Thẩm Thanh Di ? Đương nhiên là chứ, thiên kim nhà họ Thẩm với tổng giám đốc Tạ... Ừm, trong giới đều hai nhà họ ý định liên hôn, môn đăng hộ đối mà. Hơn nữa cô Thẩm quả thực , hề kiêu căng, bản còn tự kinh doanh một phòng tranh, tài hoa."

 

gật đầu, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ.

 

Những cái cây trong sân bệnh viện, lá rụng hết.

 

Chỉ còn trơ trọi những cành cây khẳng khiu, chỉ lên bầu trời xám xịt.

 

 

Loading...