"Chị Lan." những cành cây khẳng khiu đó khẽ : "Em rút khỏi giới giải trí."
"Cái gì!"
Chị Lan kinh ngạc đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.
"Rút khỏi giới giải trí? Tang Dư em điên ?"
"Bộ phim của em hot, tuy chỉ là nữ phụ tuyến ba nhưng cũng nhận mấy kịch bản ."
“Đây là cơ hội đó! Biết bộ phim tiếp theo cũng sẽ bùng nổ thì ? Sao giờ rút lui?”
“Vâng.” đáp một tiếng, vẫn ngoài cửa sổ.
“Bà nội tuổi cao, cứ luôn nhắc về quê, Bắc Thành quá ồn ào, khí cũng , con về cùng bà.”
Chị Lan cuống quýt: “Về quê? Về cái làng nhỏ đó ?”
“Tang Dư, em đừng nóng vội! Chị cho em nghỉ phép dài ngày, em đưa bà về đó ở một thời gian, thư giãn, điều chỉnh xong , ?”
lắc đầu, chị , ánh mắt kiên định.
“Chị Lan, em hề nóng vội.”
Chị Lan , hé miệng gì đó.
Cuối cùng, lời khuyên nhủ đều hóa thành một tiếng thở dài thườn thượt.
Chị hiểu tình hình của bà nội .
Cũng đại khái đoán giữa và Tạ Từ những khúc mắc phức tạp.
Chị đỏ hoe mắt, vỗ vỗ tay : “Nghĩ kỹ chứ?”
“Nghĩ kỹ ạ.”
Sau khi xuất viện, từ chối tất cả các lời mời việc tiếp theo.
Chị Lan giúp xử lý những việc vặt như tiền bồi thường hợp đồng.
Mặc dù vẫn trách móc nhưng chị vẫn tận tâm tận lực.
Còn thì bắt đầu thu dọn hành lý.
Năm năm ở Bắc Thành, đồ đạc cũng nhiều.
Nhiều nhất là những món đồ lặt vặt, cùng với những chai lọ mà bà nội nỡ vứt .
Bà nội sắp về quê.
Bà vui mừng như một đứa trẻ, tất bật thu dọn những món bảo bối như bộ mạt chược và hạt giống hoa của .
“Về quê , về quê , khí ở làng ngọt lành lắm!”
Ngày khởi hành, thời tiết bất ngờ quang đãng.
Sân bay kẻ tấp nập, đài phát thanh liên tục thông báo thông tin chuyến bay.
đẩy xe hành lý, bà nội khoác tay lải nhải về việc sẽ trồng loại rau gì trong sân khi về đến nơi.
Qua cổng kiểm soát an ninh, đường đến cổng lên máy bay.
Lòng kỳ lạ bình yên đến lạ.
Cứ thế .
Xa rời chốn phồn hoa, ở bên bà nội an hưởng tuổi già.
Món nợ với Tạ Từ, nếu cơ hội, sẽ từ từ trả.
Nếu cơ hội… Thì thôi .
“Chuyến bay HU7651 từ Bắc Thành Giang Thành hiện đang bắt đầu thủ tục lên máy bay…”
cầm giấy tờ và thẻ lên máy bay, chuẩn xếp hàng.
lúc , một giọng kìm nén sự tức giận vang lên lưng .
“Tang Dư!”
Cơ thể cứng đờ, từ từ đầu .
Tạ Từ cách vài bước chân, lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng.
Anh mặc một chiếc áo khoác gió dài, dáng cao ráo thanh mảnh.
Chỉ đó thôi cũng thu hút vô ánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/mua-he-thu-nam/chuong-7.html.]
“Tạ… Từ?”
Anh sải bước tới, một tay kéo mạnh cổ tay .
“Cô chạy trốn?”
Anh gần như nghiến răng hỏi câu , giọng mang theo sự run rẩy khó nhận .
“Lần định trốn bao lâu? Lại năm năm nữa? Hay là cả đời?”
trả lời câu hỏi của , ngược hỏi.
“Anh và cô Thẩm định khi nào kết hôn?”
Anh đáp lời.
: “Đến lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho , sẽ tặng một món quà lớn.”
Sắc mặt càng thêm giận dữ, lực ở tay cũng mạnh hơn.
Trong lúc giằng co, bà nội đột nhiên tiến lên, kỹ Tạ Từ từ xuống .
Bà thốt một câu khiến giật c.h.ế.t điếng.
“Ơ, chẳng cháu là cái thằng bé yêu thời cấp ba của cháu gái bà ?”
phắt , một tay che miệng bà.
“Bà nội! Bà đừng bậy!”
Bà nội gạt tay .
“Bà bậy chỗ nào? Trên bàn phòng cháu còn ảnh chụp chung của hai đứa !”
[Bà nội sẽ nhiều, nhiều.]
[Mời bà nội bàn chính.]
Nghiêng đầu thấy vẻ mặt cảm xúc của Tạ Từ.
, tiêu .
Xe phóng như bay đến biệt thự của ở ngoại ô thành phố.
gần như nửa ôm nửa kéo khỏi xe, lôi tuột trong nhà.
Chiếc vali va bậc thang, phát tiếng động trầm đục.
“Tạ Từ! Anh buông !”
giãy giụa.
Anh aya thèm để ý, trực tiếp ấn chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khách.
Sau đó , thô bạo mở tung chiếc vali của .
Quần áo và một vật dụng lặt vặt lật tung từng cái một, vương vãi khắp tấm thảm.
Động tác của mang theo một sự vội vã gần như cố chấp.
Cứ như đang tìm kiếm một bằng chứng quan trọng tột cùng.
Cuối cùng cũng hiểu đang tìm gì.
Khi tấm ảnh cũ ép plastic rút , động tác của đều ngừng .
Trong ảnh là buổi hội thao năm cấp ba.
Nắng , trai mặc bộ đồng phục học sinh bạc màu giành huy chương vàng nhảy xa.
Trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, chút ngượng nghịu ống kính, ánh mắt trong trẻo và bên cạnh là cũng mặc bộ đồng phục tương tự, đang tinh nghịch giơ tay tạo hình chữ V, mặt quỷ huy chương của âyz.
Đó là tấm ảnh chụp chung duy nhất của chúng .
Khung cảnh là sân trường ồn ào, thở của tuổi thanh xuân như tràn khỏi tấm ảnh.
Tạ Từ vẫn giữ tư thế cúi .
Anh lưng về phía , bờ vai rộng khẽ run rẩy.
Trong phòng khách chỉ còn tiếng thở hổn hển của chúng và tiếng gió rít nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ vọng .
Rất lâu , mới thẳng dậy .
Trong tay nắm chặt tấm ảnh.