Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MÙA XUÂN CỦA MIỂU MIỂU - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:15:30
Lượt xem: 579

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta bất đắc dĩ lắc đầu.

 

“Bệ hạ, lời người nói thiếp không hiểu, người thả thiếp về được không? Kỳ tướng quân thấy thiếp lâu không về sẽ lo lắng đó?”

 

Nguyên Lân nghe lời ta nói, phản ứng càng lớn hơn.

 

Hắn đột nhiên bước tới một bước, c.h.ế.t dí ôm chặt ta vào lòng, mắt dán vào vai ta: “Nàng lại quan tâm hắn đến vậy sao?”

 

Đầu ta chợt ngẩn ra, trên vai mơ hồ truyền đến một chút ẩm ướt.

 

Ta hiểu Nguyên Lân đã khóc.

 

“Bệ hạ người có ý gì? Không phải người ban hôn sao? Vậy thiếp đương nhiên phải quan tâm phu quân của thiếp rồi.” Ta dùng hết sức lực muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng hắn lại ôm chặt hơn.

 

“Nàng còn gọi hắn là phu quân, hắn không phải phu quân của nàng, ta mới là phu quân của nàng đây này! Nàng sinh ra là người của ta, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy?”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Ta nghe xong càng sụp đổ hơn, cái này là cái gì với cái gì vậy, ta dùng sức gỡ đầu hắn ra, thấy hắn khóc như chó mất chủ, trên mặt không còn chút uy nghiêm đế vương nào.

 

“Là Bệ hạ người đích thân giải trừ hôn ước, lại ban hôn cho thiếp. Thiếp sớm đã là người của Kỳ gia rồi, người sẽ không phải chịu kích động gì chứ?”

 

Hắn trước kia đối với ta cũng không tốt mà, tại sao lúc này lại phát điên.

 

“Nàng trước kia mỗi năm đều tặng quà cho ta, sinh thần cũng tặng quà, Thất Tịch cũng tặng quà, từ khi ta lên ngôi ta chưa từng nhận được quà của nàng nữa.”

 

Hắn khóc càng dữ dội hơn, vùi sâu đầu vào vai ta.

 

Ta nghe xong chỉ muốn cười, hắn ta sao dám nhắc đến chuyện này chứ?

 

Ta bất đắc dĩ mở miệng: “Bệ hạ, thiếp thừa nhận thiếp quả thật đã từng rất nghiêm túc yêu thích người. Thái Hoàng Thái Hậu từ nhỏ đã giáo dục thiếp lấy người làm trọng, thiếp từng nghĩ người chính là toàn bộ thế giới của thiếp.”

 

Nguyên Lân nghe đến đây tạm thời ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt long lanh.

 

“Nhưng tất cả những kỳ vọng của thiếp dành cho người đều không được đáp lại, người còn kỳ vọng thiếp làm gì nữa?” Ta thản nhiên nói, trong đầu như đèn kéo quân chiếu lại những hình ảnh hắn từng sỉ nhục ta.

 

Nguyên Lân với khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt, bối rối nhìn ta: “Miểu Miểu xin lỗi, là ta không tốt, ta sai rồi, sau này mỗi ngày ta sẽ tặng quà cho nàng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-xuan-cua-mieu-mieu/chuong-10.html.]

Cuối cùng, hắn lại như nhớ ra điều gì đó, vội vàng giải thích.

 

“Ta và Chu Ngọc không có gì cả, nàng ta quá giống nàng, ta chỉ là muốn ngươi ghen tuông, để ngươi gả cho Kỳ Quang cũng là muốn nàng biết khó mà lui… Nàng có thể tha thứ cho ta không, ta thực sự rất rất thích nàng.”

 

Ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, hắn bây giờ như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

 

Cuộc đời ta đã sớm không còn lấy hắn làm trọng nữa rồi.

 

Dùng sức muốn đẩy hắn ra khỏi người, nhưng hắn ôm chặt ta, c.h.ế.t sống không buông tay: “Ta là kẻ xấu nhất trên đời, là kẻ ngốc nhất trên đời.”

 

“Miểu Miểu người lớn không chấp lỗi kẻ tiểu nhân có được không. Ta mỗi ngày sẽ tặng quà cho Miểu Miểu, mỗi ngày đều tặng. Miểu Miểu cũng đẩy ta xuống ao có được không? Miểu Miểu có thể đánh ta, có thể mắng ta, chỉ cần Miểu Miểu vui vẻ, có thể nhìn ta thêm một lần nữa không?”

 

Hắn ta giãy giụa làm loạn.

 

Đây đâu còn là Nguyên Lân trước đây luôn thích bắt nạt ta, vẻ mặt vô cảm nữa.

 

Tình yêu của hắn, tình cảm của hắn đến quá muộn rồi.

 

Hoặc có lẽ Nguyên Lân và ta đều không hiểu thế nào là yêu thích, hắn không phải thích ta, hắn chỉ sợ ta không yêu hắn nữa.

 

Ta dùng hết sức lực muốn thoát ra, nhưng thực sự không thể thoát được, đành mặc kệ hắn ôm.

 

Không muốn nói thêm một lời nào với Nguyên Lân, giờ nghĩ lại, cuộc đời ta lấy hắn làm trọng ấy đã bị phủ một lớp bụi.

 

Mặc dù bây giờ nói ra nghe có vẻ mây nhạt gió nhẹ, nhưng lòng người vốn là thịt, khi tâm ý của ta bị chà đạp, ta có đau khổ không chứ?

 

Bây giờ dựa vào cái gì hắn nói ba câu hai lời là muốn vết sẹo biến mất hết, ta Tiêu Miểu là một con người sống sờ sờ, không phải một món đồ chơi không thích thì coi như bụi đất, thích thì gọi đến là có.

 

Ngay khi ta và Nguyên Lân đang giằng co, ta nhìn thấy Kỳ Quang bước tới dưới ánh trăng.

 

Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên có lại được dũng khí như ngày ở trước điện.

 

Ta nhân lúc Nguyên Lân buông lỏng tay nhìn biểu cảm của ta, dùng sức chạy về phía Kỳ Quang.

 

Khi ta va vào lòng Kỳ Quang, hắn liền bế bổng ta lên.

 

Ta ở trong lòng hắn, lạnh lùng nhìn Nguyên Lân: “Thiếp chọn Kỳ Quang.”

Loading...