chậm rãi   từng chữ.
 
Mặt Quốc Cường sầm : "Mẹ…    nhắc chuyện đó?"
 
"Tự nhiên nhớ thôi." –  đáp – "Mẹ  mệt,   nghỉ một lát."
 
Vừa khi cánh cửa phòng khép ,
 
 lập tức rời giường, nhẹ nhàng hé một khe cửa để  lén tiếng  nhỏ trong phòng khách.
 
"…Anh  bảo   thật với  từ đầu , em cứ giấu mãi!" – tiếng Quốc Cường, đầy tức giận và bất lực.
 
"Nói thật á? Nói để    em kiểu gì? Mười năm qua bọn  dùng bao nhiêu tiền của bà,   giải thích nổi ?" – Tú Anh phản bác.
 
Tim  như rơi xuống đáy vực.
 
Thì … con trai , nó luôn .
 
"Tiền đó là vay! Là mượn tạm thôi! Chẳng     chỉ dùng trong thời gian khó khăn,   sẽ trả  ? Sao em  thể giấu   tận mười năm, thậm chí còn  đóng cả bảo hiểm cho ?" – giọng Quốc Cường đầy đau khổ.
 
"Trả? Lấy gì mà trả? Công ty  thì sắp phá sản, hàng tháng còn lo tiền nhà tiền xe, tiền   mà trả?"
 
Tú Anh  lạnh.
 
"Nếu em  lấy tiền bảo hiểm của   để chi tiêu, chắc giờ bọn   đường ngủ !"
 
 dựa  tường, cảm thấy   như  rút cạn sinh lực.
 
Không chỉ bảo hiểm y tế, cả lương hưu và tiền tiết kiệm của , chúng cũng  lấy cả .
 
Quốc Cường  từng  công ty  vấn đề.
 
Lần nào đến thăm , nó cũng diện vest chỉnh tề, luôn miệng  công việc thuận lợi.
 
"Chuyện gì cũng  cách giải quyết! Nói thật với ,  sẽ hiểu! Không  như thế  – lừa dối  suốt mười năm!"
 
Quốc Cường gần như gầm lên.
 
"Hiểu cái gì? Mẹ  tính tình thế nào  còn  rõ? Nếu  bọn  đụng đến tiền hưu của bà, bà tức c.h.ế.t mất! Em   là vì  cho bà đấy!"
 
Vì  ?
 
Thật buồn .
 
 nhẹ nhàng đóng cửa , khóa ,  về giường.
 
Giờ   lúc phát tiết cảm xúc.
 
 cần bằng chứng, cần  rõ chúng  lấy bao nhiêu,  tiền đó đang ở .
 
 lục  ngăn kéo trống, tìm kỹ từng ngóc ngách.
 
Trong góc sâu nhất,  thấy một mảnh giấy  bỏ sót.
 
Là một phần của biên lai chuyển khoản ngân hàng, chỉ còn nửa tờ, nhưng vẫn rõ ràng thể hiện:
 
Ba năm , từ tài khoản , chuyển 50.000 tệ,  nhận: Lý Tú Anh.
 
Và đó mới chỉ là một giao dịch.
 
 cẩn thận cất mảnh giấy  túi,  mở tủ lấy  một hộp kim chỉ cũ.
 
Dưới đáy hộp là một chiếc chìa khóa.
 
Là thứ chồng  để   khi mất – chiếc chìa khóa két bảo hiểm mà hai vợ chồng thuê từ lúc mới cưới.
 
Chuyện    từng kể với ai, kể cả Quốc Cường cũng  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/muoi-nam-luong-huu-deu-chay-vao-tai-khoan-ngan-hang-cua-con-dau/3.html.]
Trong két đó là những giấy tờ quan trọng nhất: giấy công chứng tài sản ban đầu, bản  di chúc, và – thứ     dùng – cuốn sổ ghi chép  bộ tài sản mà chồng  kiên quyết để .
 
Khi  ông :
 
"Mai Trinh, thứ khó lường nhất  đời là lòng  – kể cả  . Cứ giữ  một bản phòng khi cần,  bao giờ thừa."
 
Lúc đó   ông đa nghi. Giờ thì  thấy ông thật sáng suốt.
 
Sáng hôm ,  lấy cớ  dạo công viên, nhưng thật  là  đến ngân hàng.
 
Sau khi trình chìa khóa và căn cước, nhân viên đưa   kho bảo hiểm.
 
Giấy tờ trong két vẫn còn nguyên.
 
 lấy  cuốn sổ  ố vàng, lật từng trang xem.
 
Bên trong ghi chi tiết tài sản cả đời của vợ chồng : lương hưu, tiết kiệm  kỳ hạn, trái phiếu chính phủ, và tiền trợ cấp tử tuất của chồng .
 
Tổng cộng: 876.000 tệ.
 
Tám trăm bảy mươi sáu nghìn.
 
Đó là tất cả gia sản tích góp cả đời của chúng .
 
Vậy mà giờ, tài khoản  chỉ còn  đến 50.000 tệ.
 
Tay  run đến mức gần như  giữ nổi cuốn sổ.
 
 hít thở sâu, cố trấn tĩnh.
 
Giận dữ  giải quyết  gì, điều quan trọng là tìm  hướng xử lý và bảo vệ quyền lợi của .
 
  chép  bộ sổ  bản in,  đó rời ngân hàng, đến một văn phòng luật sư gần đó.
 
Tiếp  là một nữ luật sư trung niên, họ Trần.
 
Nghe  trình bày xong, sắc mặt cô nghiêm .
 
“Dì Lưu, theo như dì , chuyện    thể cấu thành hành vi lừa đảo tài chính hoặc xâm phạm quyền lợi. Dì  chắc chắn những khoản chuyển khoản đó   sự đồng ý của dì ?”
 
 lấy  xấp giấy chuyển khoản mà  phát hiện  khi xuất viện, cùng với  kê tài khoản mấy tháng gần đây do ngân hàng  in cho .
 
“  từng ủy quyền những khoản chuyển đó, thậm chí còn  hề  đến chúng. Con dâu  lợi dụng việc giúp  quản lý tài chính để giả mạo chữ ký và ủy quyền của .”
 
Luật sư Trần cẩn thận kiểm tra tài liệu,  xem  ghi chú.
 
“Dì  bằng chứng cho thấy cô  giả mạo chữ ký ?”
 
 nghĩ một lúc, chợt nhớ  một chuyện.
 
“Mỗi  cần ký tên, nó đều đưa cho  một xấp giấy thật dày,  là thủ tục thường lệ,  bảo  ký  cuối trang.  tin nó,  từng  kỹ nội dung.”
 
“Những giấy tờ đó dì  bản  ?”
 
 lắc đầu.
 
“ ngân hàng chắc chắn  lưu. Hơn nữa…”
 
“Con trai  tối qua thừa nhận nó  dùng tiền của ,  công ty nó gặp khó khăn, cần tiền xoay vòng.”
 
Mắt luật sư Trần sáng lên.
 
“Dì  ghi âm  ?”
 
 khựng  —   .
 
Là  lớn tuổi,  vốn  thạo mấy thiết  điện tử, càng  nghĩ đến việc  ghi âm lấy bằng chứng.