cúp máy, cả  mềm nhũn tựa  ghế.
 
Trợ lý của luật sư đang ghi chép  nội dung cuộc gọi, còn luật sư Trần thì chăm chú    kê ngân hàng.
 
"Dì , dựa  dòng tiền chuyển khoản,  khả năng con trai dì còn liên quan đến hoạt động huy động vốn trái phép."
 
Con trai, con dâu …  chỉ lấy hết tiền dưỡng già, mà còn  thể dính  hành vi phạm pháp?
 
 nhắm mắt  – hình ảnh của ông nhà  hiện lên trong đầu.
 
Nếu ông  còn sống, ông  sẽ xử lý chuyện   ?
 
Với bản tính cứng rắn, ông  chắc chắn sẽ chọn con đường pháp luật.
 
Sáng hôm ,  bảo luật sư Trần tiến hành các thủ tục pháp lý.
 
Còn  –   về quê một chuyến.
 
Ngôi nhà cũ vì lâu ngày  ai ở, bốc lên mùi ẩm mốc nhẹ.
 
Dưới hầm  một chiếc rương do ông nhà để  cho .
 
 luôn mang theo chìa khóa, giấu trong chiếc bùa hộ mệnh đeo cổ.
 
Mở rương , bên trong là vài túi tài liệu  sắp xếp gọn gàng. Trên cùng là một phong thư ố vàng, nét chữ quen thuộc của ông : “Gửi Mỹ Trân – hy vọng em  bao giờ  mở chiếc rương .”
 
Nước mắt  rơi  kìm .
 
Thì  ông   sớm lường  ngày   thể xảy .
 
Trong rương  tất cả giấy tờ gốc về tài sản của chúng  – sổ đỏ nhà cũ, mấy tờ trái phiếu chính phủ  đáo hạn, và… điều  bất ngờ nhất – một hợp đồng bảo hiểm dưỡng già mua bằng tên ,  thụ hưởng là chính , ký từ mười năm .
 
Thời điểm đó – cũng chính là lúc con trai và con dâu bắt đầu tiếp quản tài chính của .
 
Bên cạnh hợp đồng là một tờ giấy nhỏ ghi:
 
“Mỹ Trân,  âm thầm mua gói bảo hiểm , xem như con đường lui cuối cùng của chúng .
 
Quốc Cường là đứa con , nhưng nó  lời Tú Anh quá mức. Mong là  lo xa.”
 
 ôm hợp đồng bảo hiểm mà   thành tiếng.
 
Thì … những năm cuối đời, ông   bắt đầu nghi ngờ, nhưng  nỡ     buồn.
 
Giá trị quy đổi của hợp đồng  nhiều, nhưng đủ giúp  sống tối thiểu lúc cuối đời.
 
Quan trọng hơn, nó chứng minh ít nhất vẫn  một  – từ mười năm  –   rõ  chuyện, âm thầm để  cho  đường sống.
 
Mang theo tất cả bằng chứng  phát hiện,  trở về khách sạn trong thành phố.
 
Vừa bước  sảnh,  thấy Quốc Cường đang  đó – mắt đỏ hoe, áo vest nhàu nát,    còn vẻ gọn gàng ngày thường.
 
"Mẹ!" – Thấy , nó lao đến – "Mẹ   ? Con lo c.h.ế.t  !"
 
 lùi  một bước, giữ  cách: "Mẹ về quê lấy một  thứ."
 
Nó liếc thấy tập hồ sơ  cầm trong tay, mặt thoáng biến sắc: "Cái đó là gì ?"
 
"Là thứ ba con để  cho ." –  điềm tĩnh đáp.
 
"Cường,   con  thật. Hai đứa  lấy hết bao nhiêu tiền? Dùng  ?"
 
Nó cúi đầu: "Khoảng… tám mươi vạn… Chủ yếu đắp  lỗ công ty, một phần… Tú Anh mang  đầu tư…"
 
"Đầu tư?" –  hỏi thẳng.
 
Nó giật , ngẩng lên, ánh mắt hoảng loạn: "Mẹ…   ?"
 
"Đó   công ty đầu tư hợp pháp. Có thể là đa cấp lừa đảo. Con  ?"
 
Quốc Cường im lặng – phản ứng    lên tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/muoi-nam-luong-huu-deu-chay-vao-tai-khoan-ngan-hang-cua-con-dau/6.html.]
 
“Con , nhưng con vẫn để Tú Anh lấy tiền của  đem  đầu tư, đúng ?”
 
Giọng  bắt đầu run lên.
 
“...Mẹ... con xin ... khi đó chúng con thật sự hết đường ...”
 
Quốc Cường ôm đầu, giọng nghẹn .
 
“Công ty nợ nần, chủ nợ ngày nào cũng đến đòi, Tú Anh  đây là cơ hội gỡ vốn nhanh...”
 
“Vậy là con lấy tiền dưỡng già của   đ.á.n.h bạc ?”
 
  tin nổi  nó.
 
“Cường,  dạy con từ nhỏ  trung thực,  lòng tự trọng,  con  trở nên như thế ?”
 
“Là con sai! Tất cả là  của con!”
 
Quốc Cường bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y .
 
“... Tú Anh... cô  cũng  dồn  đường cùng... em trai cô  nợ xã hội đen, họ dọa sẽ đ.á.n.h gãy chân nó...”
 
 giật tay , tim như  d.a.o cứa.
 
“Vậy là các con chọn hy sinh ? Một bà già bảy mươi lăm tuổi?”
 
“Không  ! Chúng con định khi đầu tư  lời sẽ trả  ngay! Ai ngờ công ty đó bỏ trốn mất tích...”
 
Quốc Cường cuống quýt giải thích, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ, chính nó cũng hiểu lời  yếu ớt đến mức nào.
 
 lắc đầu, lấy từ túi tài liệu  tờ hợp đồng bảo hiểm.
 
“Ba con  đoán   ngày , nên mười năm  ông  âm thầm mua bảo hiểm  cho . Con hiểu ? Đến cả lúc sắp c.h.ế.t, cha con cũng  tin nổi các con!”
 
Nó  sụp xuống ghế, nước mắt trào .
 
“Ba... ba  hết ...”
 
“Biết gì?” –  truy hỏi.
 
“Trước khi mất... ba từng  chuyện riêng với con...”
 
Giọng Quốc Cường nghẹn .
 
“Ba  ông  lập di chúc, để  bộ tài sản cho , dặn con  hiếu thảo, đừng để Tú Anh ảnh hưởng. Con tưởng ông chỉ lo xa...  ngờ...”
 
Không ngờ lúc lâm chung, ông    rõ  chuyện, chỉ là  còn sức để  gì hơn.
 
   đàn ông trung niên đang  như đứa trẻ  mặt .
 
Đây từng là đứa bé bi bô trong vòng tay .
 
Là   nén nước mắt   lo tang cha .
 
Vậy mà giờ đây, nó  vì lòng tham và sự yếu đuối mà rơi xuống vực.
 
“Cường,  cho con một cơ hội cuối cùng.”
 
 hít một  sâu.
 
“Hãy hợp tác với luật sư Trần, khai  bộ sự thật, cố hết sức lấy  tiền. Nếu các con thật lòng hối ,   thể xem xét rút đơn.”
 
“... Tú Anh... cô  sẽ  chịu ... cô  ...”
 
“Đã ?” –  cảnh giác hỏi.
 
 lúc đó, điện thoại  reo.
 
Là cuộc gọi khẩn từ luật sư Trần.