Muốn Làm Thái Tử? Được Lòng Ta Đi Đã! - Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-06-18 01:36:08
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta biết Mạnh Lương Thần nói đúng.
Hoàng đế thích những người không bị quy tắc ràng buộc. Cũng như chính ông ấy khi còn trẻ, cải trang đi tham gia đại hội trò chơi dân gian, giành giải nhất trong cuộc thi b.ắ.n cung. Cây cung tên chất lượng kém đó đến nay vẫn được ông ấy trân trọng cất giữ trong thư phòng.
Cũng như ta được Hoàng đế kỳ vọng. Chỉ cần không làm tổn thương người khác, không chạm đến giới hạn, Hoàng đế đều thấy cách để mặc bản tính tự nhiên của hài tử là đáng yêu.
Cũng như Mạnh Lương Thần, ngay cả khi ngã từ cây xuống đầy thương tích, Hoàng đế vẫn khen ngợi lòng dũng cảm của hắn, tặng cho hắn con ngựa Xích Ảnh mà tất cả các Hoàng tử đều ao ước.
7.
Mạnh Lương Thần cưỡi trên con ngựa cao lớn, chạy quanh hoàng thành một vòng, lại cưỡi đến trước Chương phủ, kiêu ngạo khoe với ta về thú cưỡi của mình.
"Phụ hoàng tặng ta một con ngựa quý, lần sau đua ngựa chắc chắn thắng ngươi."
Ta không cho là đúng: "Bây giờ ta đi xin hoàng bá bá, chẳng bao lâu sau con ngựa này sẽ là của ta."
Mạnh Lương Thần trợn mắt, giọng có chút hoảng sợ: "Ngươi dám?"
Ta cười nhìn hắn: "Có thời gian làm việc này, chi bằng đi đọc thêm vài quyển sách đi. Nghe nói hiện tại Lương Châu ca ca viết văn khiến cả Đại học sĩ cũng khen ngợi đấy."
Mạnh Lương Thần là người không chịu thua, hắn hừ hừ hai tiếng: "Được, ngươi chờ đó."
Sau đó, ta không gặp Mạnh Lương Thần mấy tháng, nghe nói hắn đã tập trung, đang nghiêm túc đọc sách.
Lại đến trận tuyết đầu tiên của mùa đông, ta chạy chậm đến trước sân khấu kịch, từ xa đã nhìn thấy Mạnh Lương Thần.
"Sao ngươi không dẫm dấu chân?"
"Để dành cho ngươi, ta là nam tử hán đại trượng phu, nên để ngươi thắng một lần."
Nói xong lại bảo: "Dẫm tuyết xong dẫn ngươi đi xem kịch, ta viết đấy."
Nghe đến đây, ta cực kỳ cam tâm tình nguyện, vội vàng nhảy vào tuyết dẫm hai bước rồi kéo tay áo Mạnh Lương Thần chạy đi: "Đi mau, cho ta mở rộng tầm mắt."
Bọn ta ôm lò sưởi tay co ro trong Tuyết Lạc hiên xem vở "Thiên Tiên Phối" do Mạnh Lương Thần cải biên. Cảnh cuối cùng là chia ly, giai nhân trở về thiên đình, tài tử cô độc ở nhân gian, khiến ta nước mắt chảy dài.
Mạnh Lương Thần lấy hai bình rượu: "Uống chút rượu, sẽ không khóc nữa."
Đó là lần đầu tiên ta uống rượu, say đến mức bất tỉnh. Mạnh Lương Thần bị Hoàng đế đuổi đánh khắp hoàng cung.
Nhưng hắn nói không hối hận: "Tửu lượng của ngươi không bằng ta, thua ta một lần, ngươi sẽ mãi nhớ đến ta."
8.
Trong tiệc sinh nhật mười tuổi của ta, Mạnh Lương Thần bị Hoàng đế đánh lần thứ hai.
Hắn nói đã chuẩn bị món quà sinh nhật tốt nhất cho ta, dẫn ta trèo lên cái cây cao nhất trong hành cung, chỉ về phía hồ sen bên cạnh. Ta kinh ngạc, mùa xuân mà hoa sen đã nở, hơn nữa nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ hồ sen lại có hình dáng giống như một cây trâm cài tóc.
Lúc ta không ngừng tán thưởng, Mạnh Lương Thần lấy ra một cây trâm ngọc bích: "Ta tự làm đấy, đẹp không?"
Cây trâm giống hệt hoa sen.
Từ nhỏ ta đã tập trung muôn vàn sủng ái vào một thân, những món quà xa hoa đối với ta mà nói đều như nhau.
Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được cái gọi là tấm lòng.
Thấy vẻ mặt cảm động của ta, Mạnh Lương Thần bắt đầu kiêu ngạo khoe công: "Ta dẫn nước từ suối nước nóng, thử nhiều lần, mới thành công thúc nở những bông hoa sen này. Thế nào, quà sinh nhật lần này của Mạnh Lương Châu không bằng ta đúng không?"
Mạnh Lương Châu tặng gì nhỉ?
Ta cố gắng nhớ lại, hình như là một hộp kim châu, hoặc có thể là một chiếc vòng cổ vàng, quà mừng rất nhiều, nhưng đều giống nhau.
Vì vậy ta chỉ có thể gật đầu: "Quà sinh nhật của ngươi, tốt nhất."
Mạnh Lương Thần vui cực kỳ: "Này, Mạnh Lương Châu không bằng ta một lần, ngươi phải nhớ kỹ đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/muon-lam-thai-tu-duoc-long-ta-di-da/phan-2.html.]
Thấy tiệc sắp bắt đầu, bọn ta chuẩn bị xuống khỏi cây. Theo thân thủ thường lệ của ta ba bước đã có thể xuống, nhưng hôm nay mặc lễ phục, trèo cây dễ nhưng xuống cây lại không bước được. Xuống được nửa đường, ta không may đạp hụt nên ngã từ trên cây xuống.
Tuy không gãy tay chân, nhưng Thái y nói tổn thương gân cốt, cần tĩnh dưỡng ba tháng.
Lần này, Mạnh Lương Thần không trốn khắp nơi nữa, mà đã thành thật chịu vài gậy của Hoàng đế.
9.
"Đau không?"
"Đau không?"
Ngày hôm sau Mạnh Lương Thần bưng m.ô.n.g đến thăm ta, bọn ta đồng thanh hỏi.
Hỏi xong lại cùng cười thành tiếng.
"Có phải là rất hận ta không, khiến ngươi cả mùa xuân không được ra ngoài. Tính tình ngươi như vậy, làm sao có thể ở yên ba tháng được."
Ta cười nói: "Nếu hận ngươi thì sao?"
Mạnh Lương Thần lấy ra một quyển sách: "Vậy ta sẽ đến tạ tội mỗi ngày, giải khuây cho ngươi, cho đến khi Thái y cho phép ngươi ra ngoài."
Nói xong hắn bắt đầu đọc thoại bản cho ta nghe, khi thì nắm giọng giả làm kiều tiểu thư, khi thì làm ra vẻ Đại Tướng quân.
Từ đó về sau, mỗi ngày Mạnh Lương Thần đều đến tìm ta, hoặc kể chuyện, hoặc múa thương, hoặc mang đến những món đồ chơi nhỏ đang thịnh hành, khiến những ngày dưỡng bệnh của ta vui vẻ hơn nhiều.
Chỉ là Mạnh Lương Châu, một lần cũng không đến thăm.
Ta đã hỏi Mạnh Lương Thần, hắn ấp úng nói: "Đại ca gần đây bận công khóa, phụ hoàng rất xem trọng, khi rảnh chắc chắn sẽ đến thăm ngươi."
Ta biết, hắn đang lừa ta.
Hắn chưa bao giờ gọi Mạnh Lương Châu là Đại ca.
Ta hỏi nhiều quá, hắn liền nổi giận: "Hắn ta có gì tốt chứ, không phải ta đang ở đây bầu bạn với ngươi sao?"
Đúng rồi, hắn ta có gì tốt nhỉ, có lẽ chỉ là vẻ ngoài được thôi.
10.
Khi ta có thể ra ngoài vận động một chút đã là giữa mùa hè.
Hoàng đế dẫn cha ta đi vi hành ở phương Nam, triều đình giao cho Mạnh Lương Châu vừa mới mười lăm tuổi.
Ta vui mừng vô cùng, đi chúc mừng hắn ta. Ta biết đây là đang thử thách xem hắn ta có đủ tư chất trở thành người kế vị hay không.
Ta vừa nhảy nhót đến thư phòng của hắn ta, hắn ta thấy ta lần đầu không hỏi ta có khỏe không, mà chỉ nhíu mày: "Lam Hâm không còn là tiểu cô nương nữa, tác phong nên ổn trọng hơn mới phải."
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Quả nhiên, hắn ta vẫn là hắn ta, chẳng thay đổi chút nào.
"Lương Châu ca ca, ba tháng không gặp, ngươi xem ta có cao lên không?" Ta còn chưa nói xong đã bị người khác ngắt lời.
Ta quay đầu nhìn lại, lúc này mới thấy bên kệ sách có một cung nữ mặt mày thanh tú.
"Đại Hoàng tử, quyển 'Tư Trị Toàn Sách' ngài muốn tìm đã tìm thấy, bây giờ có muốn sao chép không ạ?"
Những người được phục vụ trong thư phòng đều là Nữ sử hạng nhất, nhưng ta chưa từng gặp cung nữ này.
"Ngươi là ai?"
Nàng ta không hành lễ chào hỏi ta, mà đứng đó đáp: "Nô tỳ Lâm Dung Vi, vốn phụ trách hoa cỏ trong hành cung. Được Đại Hoàng tử coi trọng, hiện giờ là Nữ sử nhất đẳng bên cạnh Đại Hoàng tử."
Trong cung đẳng cấp nghiêm ngặt, những Nữ sử hầu hạ bên cạnh chủ tử phần lớn có gia cảnh trong sạch. Còn những tỳ nữ làm việc nặng nhọc, đa số là gia nô của tội thần.
Ta nhìn dáng vẻ không kiêu không nịnh của nàng ta, chỉ thấy buồn cười.
Lạnh lùng nói: "Ta đang nói chuyện với Đại Hoàng tử, sao ngươi dám xen vào? Nếu đã biết thân phận ta, sao lại không hành lễ? Có thể thấy tuy đã từ tỳ nữ thăng lên Nữ sử nhất đẳng, nhưng quy củ vẫn chưa học tốt. Ta thấy ngươi không cần ở đây hầu hạ nữa, đi theo ma ma học quy củ trước đi."