Mỹ Nam Xứng Đôi - 5

Cập nhật lúc: 2025-11-16 11:14:11
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

“Quận chủ và phu quân quen lắm ?”

Đông Nghĩa lau mồ hôi, đáp ngay:

“Dạ , thiếu gia và quận chủ cùng lớn lên.”

Cùng lớn lên… thanh mai trúc mã.

Ta nhíu mày, trong lòng lập tức hiện lên một câu chuyện đầy mùi m.á.u chó.

Lẽ nào vị Lan Y quận chủ chính là… tình địch trong truyền thuyết?

Đông Nghĩa cứ thúc giục rời như thế, càng khiến chắc chắn hơn về suy đoán .

Khi nửa đường thì quận chủ thở hồng hộc đuổi theo.

Đông Nghĩa thì mặt tái mét, nguyên một chỗ mà run lẩy bẩy, dường như vô cùng sợ hãi việc và quận chủ chuyện…

Ta thật sự hiểu sợ cái gì. Chẳng lẽ với nàng còn thể đ.á.n.h ?

cũng là thanh mai trúc mã của Chu Vân Sơn, quận chủ chuyện quả nhiên phần thiết quá đà.

Rõ ràng đây là đầu gặp nàng, nhưng giọng điệu cứ như quen từ nhiều năm đối với “ quen” vốn chẳng cần khách khí.

nàng phất tay một cái liền tuyên bố:

“Hôm nay thời tiết , chúng thả diều!”

Quận chủ kéo tay luôn, cho cơ hội từ chối.

Thu sang, tiết trời bắt đầu lạnh. Ta và quận chủ chạy đến bãi cỏ ngoại thành, tay cầm một con diều hình bươm bướm.

Quận chủ tính tình hoạt bát hiếu động, cùng thị nữ chạy tới chạy lui mà chẳng mệt.

Chỉ là co vai bên cạnh, một lòng chỉ nghĩ xem viện cớ gì để chuồn về cho sớm.

Đang nghĩ xem nên lấy cớ gì để chuồn, bỗng thấy con diều chẳng hiểu vì chao đảo rơi thẳng từ trời xuống.

Quận chủ thì đến sáng lòa:

“A nha! Bùi nương tử, phiền nàng nhặt giúp một chút nhé.”

Mi mắt giật mạnh một cái  lập tức cảm thấy lành.

Rõ ràng điều mờ ám, nhưng thể . Ai bảo là quận chủ cơ chứ.

Ta chậm rãi mấy chục bước, còn kịp nghĩ nàng giở trò gì thì rơi thẳng xuống giếng.

Miệng giếng mọc đầy cỏ dại, che khuất vô cùng kín đáo… đúng là nơi đắc địa để g.i.ế.c diệt khẩu.

Ta thầm c.h.ử.i bản quá lơ là. Trời thì lạnh, nước giếng ngập đến thấu xương.

Đây thứ hai trong tháng rớt xuống nước, cái nhỏ bé thật sự chịu nổi nữa .

Tên đầu sỏ gây họa còn đang ở miệng giếng mà giả nhân giả nghĩa gọi , miệng năm miệng mười “Bùi nương tử” một cách vô cùng ngọt ngào, diễn xuất tự nhiên đến mức… cứ như nàng thật sự lo lắng cho lắm .

Ta còn tưởng hôm nay giao mạng nơi đây .

Không ngờ ngay giây , một nữ t.ử mặc cẩm y từ trời rơi xuống, “bụp” một tiếng nhảy thẳng xuống giếng, nước b.ắ.n tung tóe lên nữa.

Nữ t.ử cẩm y lau mặt một cách chật vật  chính là cái quận chủ bụng đầy tâm tư .

Nàng đến dịu dàng lay động, ánh mắt sáng rực hơn bất cứ lúc nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/my-nam-xung-doi/5.html.]

Nàng nhảy xuống đây gì?!

Quận chủ liếc mắt tránh né, cả gương mặt đầy vẻ chột :

“…Ta… vô tình ngã xuống thôi. Nhà của nhất thời , Phì nương tử, chúng cách nào để leo lên ?”

Biết rõ nhà của nàng ở đó, nàng nhảy xuống gì?

Ta lạnh lùng :

“Không cách nào cả. Chờ c.h.ế.t .”

Đến nước , thật sự khách khí với nàng nữa. Khéo lát nữa gặp Diêm Vương còn cáo trạng nàng một phen.

Không khí lập tức lạnh xuống. Từ khóe mắt, thấy sắc mặt quận chủ đỏ bừng, biểu cảm dường như hối hận.

chẳng còn sức để quan tâm nàng hối hận . Đầu choáng váng, ngay đó mất ý thức.

Ta mùi t.h.u.ố.c sặc tỉnh.

Vừa mở mắt thấy Chu Vân Sơn với gương mặt đầy lo lắng.

Ta một tật : mỗi khi bệnh, để tránh uống thuốc, thích mẩy, tật mãi chẳng sửa . Ngày thường thì thôi, nhưng nghĩ đến việc đổ bệnh vì cái giếng quỷ quái , khí huyết dồn lên tận đầu đến mức úp cả bát t.h.u.ố.c lên đầu Chu Vân Sơn.

Thế nên giọng đầy mỉa mai:

“Sao chăm Lan Y quận chủ?”

Ngón tay Chu Vân Sơn khựng , dường như hiểu đang gì.

Phản ứng khiến càng thấy như kẻ vô cớ gây sự.

Nói thật lòng, tức chuyện rơi xuống giếng…

Ta tức cái tiếng “Lan Nhi” .

Ta lạnh:

“Phải , thanh mai trúc mã của ngươi ngã xuống nước, ngươi thật sự xem thử ?”

Hắn cảm nhận cơn giận của , phát hỏa mà vẫn im lặng, cố chấp đưa bát t.h.u.ố.c cho , một tay đến khóe môi , định đút t.h.u.ố.c cho uống.

Khi bát t.h.u.ố.c đắng ngắt cạn đáy, mặt Chu Vân Sơn xuất hiện một biểu cảm kỳ lạ, còn mang chút khó nên lời.

Hắn suy nghĩ hồi lâu :

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

“Uyên Uyên, theo bối phận… chúng gọi quận chủ một tiếng Biểu Cô.”

Ta suýt sặc c.h.ế.t:

“Cái gì cơ?!”

Chu Vân Sơn nắm lấy ngón tay , giọng đầy nghiêm túc:

“Chuyện hôm nay là của . Ta cứ tưởng nàng chỉ dẫn nàng ngoài dạo chơi, quên mất tính Lan Y hiếu động… liên lụy nàng ngã xuống giếng.”

“Vậy… …”

Hai má nóng bừng, cả cái đầu lập tức cú “đại hiểu lầm” khuấy cho thành một đống hồ đặc.

Chu Vân Sơn khẽ nghiêng đầu, giọng ôn hòa nhưng mang vài phần ý :

“Lan Y cho gọi nàng là Biểu Cô.

Phu nhân… hiểu lầm rằng giữa và nàng tư tình ?”

Loading...