Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Năm Thứ Bảy Sau Khi Thành Thân - 2

Cập nhật lúc: 2025-06-22 05:47:18
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta và Hạ Cẩn Chi cuối cùng vẫn quyết định đưa Hạ Khanh Ngôn đi tu tiên. Người thường không có tội, người mang ngọc quý bên mình mới có tội. Hạ Khanh Ngôn có tư chất trăm năm khó gặp, nếu vì sự ích kỷ của chúng ta mà nó phải sống một đời tầm thường, vô vị, ta không đành lòng, vả lại ta không cũng muốn trở thành bậc cha mẹ như vậy.

 

Mà Hạ Khanh Ngôn đã quyết tâm muốn tu tiên. Vài ngày trước, nó chạy đến trấn trên, tình cờ gặp người của Vô Cực Tông đến kiểm tra linh căn và thu nhận đệ tử. Hạ Khanh Ngôn trà trộn vào đám đông, sau khi kiểm tra ra có thiên linh căn, các đệ tử Vô Cực Tông nghi ngờ mình nhìn nhầm. Họ muốn đưa Hạ Khanh Ngôn về Vô Cực Tông, Hạ Khanh Ngôn nghĩ mình gây họa, liền ba chân bốn cẳng chạy mất. Sau khi về nhà, nó cũng không dám nói chuyện này cho chúng ta biết. Không ngờ người ta lại tìm đến tận cửa.

“Mẹ, đợi con thành tiên, con có thể gọi gió hô mưa, lúc đó còn có thể tưới nước cho ruộng nhà mình, nghe oai phong biết mấy!” Hạ Khanh Ngôn vỗ ngực, hào hứng nói.

 

“Ngôn Ngôn, con thật sự đã suy nghĩ kỹ, muốn đi tu tiên sao?” Ta vuốt tóc Hạ Khanh Ngôn, lòng nặng trĩu. “Nếu không thể thành tiên thì sao? Vậy con sẽ làm gì?”

 

Hạ Khanh Ngôn không chút do dự nói: “Vậy thì không làm nữa. Nhưng con nhất định sẽ tìm được tiên đan linh dược để chữa bệnh cho cha.”

 

Khóe miệng Hạ Cẩn Chi hơi nhếch lên: “Ngôn Ngôn là một đứa trẻ tốt.”

 

Thanh niên đến nhà ta tên là Đinh Phụng, tự xưng là đệ tử nội môn của Vô Cực Tông: “Nếu hai vị không yên tâm, có thể cùng ta đưa Ngôn Ngôn đến ngoài cổng tông môn, chỉ là bên trong tông môn không cho phép người phàm vào.”

Ta và Hạ Cẩn Chi cùng nhau đưa Ngôn Ngôn đến cổng tông môn của Vô Cực Tông. Trên đường đến chúng ta ngồi trên pháp khí bay của Đinh Phụng, một thanh trường kiếm. Hạ Khanh Ngôn lần đầu tiên bay trên không, không nhịn được trợn to mắt, liên tục kêu lên kinh ngạc. Ta lòng đầy lo lắng, không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh. Hạ Cẩn Chi một tay ôm ta, một tay giữ chặt Hạ Khanh Ngôn, ngăn nó rơi xuống.

 

“Hai vị lần đầu ngồi kiếm bay mà vẫn bình tĩnh, thật là hiếm thấy.” Đinh Phụng cười nói, “Những người phàm ta từng đưa đi bằng kiếm bay trước đây, đa phần đều hoảng sợ hoặc là phấn khích tột độ. Suy cho cùng, nhiều người phàm cả đời cũng khó có cơ hội nhìn ngắm từ trên cao.”

 

Hạ Cẩn Chi nói: “Đạo trưởng một mình một thân, tự nhiên không biết nỗi khó xử của người làm cha mẹ. Phong cảnh dù đẹp đến mấy, cũng không có tâm trí thưởng thức.”

 

Đinh Phụng chợt hiểu ra, nói đúng vậy.

Trước cửa người người ồn ào, đều là các đệ tử đến bái sư và người nhà của họ.

 

“Nghe nói năm nay có hai người có thiên linh căn! Không biết là ai có tư chất tốt như vậy.”

 

“Một trong số đó chính là con trai của Hạo Uyên đạo quân, hôm nay cậu ấy cũng đến.”

 

“Chẳng trách có nhiều người vây quanh như vậy, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.”

 

Mọi người đều đang chờ đợi đến thời khắc cánh cổng lớn của Vô Cực Tông mở ra.

 

Trong đám đông có một thiếu niên mặc áo gấm được vây quanh, bóng người hỗn loạn, không nhìn rõ mặt hắn.

 

“Cổng mở rồi!” Không biết ai đó hét lớn một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nam-thu-bay-sau-khi-thanh-than/2.html.]

Cánh cổng lớn đen như mực lơ lửng giữa những tầng mây, chầm chậm mở ra.

 

“Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân, cổng đã mở. Ta phải đưa Khanh Ngôn vào rồi.” Đinh Phụng nói nhỏ.

Hạ Khanh Ngôn ngẩng đầu lên, trong hốc mắt đã ngập nước mắt.

 

“Mẹ, con không muốn để mẹ đi ——”

 

Lòng ta như d.a.o cắt, nhưng lại không biết làm sao. Ta và Hạ Cẩn Chi đều là người phàm, làm sao có thể ở lại tông môn cùng con?

 

“Ngoan nào, mẹ hát cho con nghe.”

 

Ta ngân nga bài hát ru Hạ Khanh Ngôn vào giấc ngủ. Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, giọng hát ru của ta càng thêm nổi bật.

 

Thiếu niên áo gấm từ trong đám đông bước ra, nhìn ta chằm chằm hồi lâu.

 

“Mẹ.” Hắn nắm chặt lấy cánh tay ta, giọng nói run rẩy. “Ngươi bỏ rơi ta và cha, thì ra là để đi làm mẹ của người khác.”

 

Ta kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi nhận nhầm người rồi.”

 

Hạ Khanh Ngôn bẻ các ngón tay hắn ra: “Ngươi nói bậy, đây chính là mẹ ta.”

 

Thiếu niên đẩy Hạ Khanh Ngôn ngã xuống: “Không biết là thứ con hoang từ đâu đến, cũng dám tranh mẹ với ta?”

 

Ta nghe vậy không khỏi cau mày, đứa trẻ nhà ai đây, thật là không có giáo dục.

 

Đúng lúc này, phía sau thiếu niên xuất hiện một nam tử áo trắng tóc đen.

 

“Cha.” Thiếu niên quay đầu nhìn hắn một cái, dường như đã tìm được chỗ dựa.

 

Ta đỡ Hạ Khanh Ngôn dậy, đang định hỏi cho ra nhẽ cặp cha con kia thì bỗng khựng lại.

“Ngươi dạy con kiểu gì thế hả? Nhận nhầm người đã đành, sao còn nhỏ mà ăn nói độc địa vậy?”

 

Người đàn ông kia dường như bị sương mù che khuất, không nhìn rõ mặt. Khí chất lạnh lẽo như tuyết trên đỉnh núi băng ngàn năm khiến người ta không khỏi rùng mình. Vừa nhìn thấy ta, hắn lập tức sững sờ, sắc mặt đại biến. Một lúc lâu sau, hắn mới mấp máy môi, phun ra một ngụm máu, thều thào:

 

Loading...