An Ngư vội ăn ngay mà rón rén bò khe cửa như kẻ trộm, ghé mắt qua trống hẹp để ngoài, thấy bóng ai cả.
Vậy là… Bỏ qua cho ?
Cậu vui mừng khấp khởi, dựng chiếc ghế đổ lên, đó phịch xuống. Hai tay mỗi bên cầm một miếng bánh lạnh, cắn miếng một cái, sang miếng cắn một cái, còn tập trung hơn cả khi pho tượng Phật ngọc nhỏ trong tay Thẩm Bội Nhu.
Ăn nhiều bánh lạnh khiến miệng khô, uống liền mấy chén , đó xoa cái bụng no căng, lên giường.
An Ngư từng cưới vợ nhưng thấy cưới, cũng rằng cưới hỏi thì dán chữ hỉ, trải giường hỉ, chứ căn phòng chỉ thắp mỗi cây nến đỏ, lạnh lẽo thế .
chuyện chẳng thể kén chọn. Thân phận còn chẳng bằng một tiểu , chỉ là đưa đến để hầu hạ sưởi ấm mà thôi, tính toán gì cho mệt.
Có lẽ do mệt cả ngày, xuống bao lâu, An Ngư ngủ.
Giấc ngủ nông, mơ hồ thấy tiếng bước chân. Cậu tưởng là mơ nhưng cơn đau nơi cổ tay quá thật khiến giật tỉnh dậy.
Vừa mở mắt , liền chạm một đôi mắt đen kịt, sâu thẳm rùng , suýt thì lăn khỏi giường.
An Ngư thở hổn hển mấy , chờ nhịp thở định mới lồm cồm dậy, run rẩy rụt góc giường như gặp quái vật.
Tay chân lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng. Chẳng những giống quái vật, bao giờ gặp ai đáng sợ đến thế, nửa đêm ngủ đầu giường hù .
Thẩm Bội Nhu xuống giường, lôi An Ngư đang co ro thành một cục , nửa ôm lấy eo : “Bên ngoài , thở mạnh lên chút.”
Vừa , tay đặt lên vạt áo An Ngư định cởi khuy.
An Ngư sững , lúc nào còn nghĩ đến chuyện giận giận, chỉ cần áo cởi, sẽ xong đời.
Cậu nào hiểu tâm tư Thẩm Bội Nhu đang diễn trò cho khác xem, chỉ giữ chặt lấy áo. sức địch nổi , cuống quá, cúi đầu cắn mạnh một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nep-an-ngo-sen/chuong-3.html.]
Bên mọc một chiếc răng nanh sắc, giữ chừng mực, cắn rách cả ngón tay Thẩm Bội Nhu.
Vốn bực vì mất ngủ, giờ thấy máu, càng bực bội. Hắn bóp hai má An Ngư, ép há miệng, ngón tay thọc ấn xuống lưỡi, khuấy cho trào nước mắt mới chịu buông .
Hắn lau tay lên áo An Ngư: “Không hiểu ? Chưa từng tiếp khách ?”
Tiếp khách gì? Cổ họng đau rát, lời cũng rõ. An Ngư ngẩn , lâu mới nghĩ đến hồi còn theo chợ bán đậu phụ, từng nhận tiền, cũng tiếp xúc với khách… Thế tính ?
Cậu đáp thế nào mới đúng, mà hễ dối là lắp bắp, giọng run run: “Tiếp… Tiếp… Tiếp …”
Thẩm Bội Nhu chán ghét, cũng bực vì hiểu bản kiên nhẫn quá mức nên chẳng thèm nể mặt: “Ngươi tự kêu, để giúp?”
Có thể kêu ? An Ngư bỗng thấy Thẩm Bội Nhu đến nỗi như tưởng, dù dọa một xíu. Cậu thật sự hiểu, cũng , liền coi như ân nhân bụng: “Thiếu gia giúp .”
Câu cảm ơn còn nghẹn trong cổ họng đau thì mắt cuồng, lúc rõ thì Thẩm Bội Nhu biến thành tấm đệm thêu hoa mặt.
Cậu ấn sấp đùi , chạy thì một cái tát đánh mềm cả thắt lưng.
Tát nối tiếp tát khác, cho dù m.ô.n.g nhiều thịt cũng chịu nổi kiểu đánh . An Ngư đưa tay che, tay áo rộng trễ xuống khuỷu, lộ cánh tay trắng nõn, tròn trịa như măng non.
Tay dừng , An Ngư tưởng hết đòn, ai ngờ vẫn còn. Cậu chỉ hai tay, che bên thì hở bên , đau quá liền hu hu.
Cậu đến đứt , n.g.ự.c như vỡ tung, đáng thương cầu xin: “Đừng mà… Thiếu gia đừng giúp nữa…”
Vừa đánh , giọng khàn cả mới tha.
Lực giữ biến mất, An Ngư dám dừng một giây, chịu đau bò góc trong giường. Cậu dám ngửa, sợ chạm vết đau, chỉ dám nghiêng, ép thành tấm ván sát thành giường, chiếm chút xíu chỗ. Cậu sợ Thẩm Bội Nhu khó chịu kiếm cớ đánh .
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nào ngờ Thẩm Bội Nhu lật chăn xuống.
Nằm một lúc, An Ngư vẫn thấy sợ, ngủ nổi, bèn lấy hết can đảm, sụt sịt hỏi: “Thiếu gia… Không về… Phòng nhỏ ngủ …”