Nếu em buồn hãy đến biển gặp anh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:04:25
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

17.

 

Trước đây, tôi và Lục Đình Tiêu hầu như không tiếp xúc gì. 

Lần đầu chúng tôi gặp nhau là ở lễ đính hôn của tôi và Chu Duật Sâm. 

Giờ nghĩ lại, 

Thì hôm đó tôi với Chu Duật Sâm cũng cãi nhau một chút. 

Lúc đó tôi cứ nghĩ là lỗi của mình. 

Cho rằng mình làm anh ta bực. 

Nhưng thật ra, lý do khiến anh ta bực là vì người phụ nữ mà anh ta yêu sâu đậm kia. 

Chỉ là tôi hoàn toàn không hay biết gì cả. 

Chu Duật Sâm chỉ cần dỗ dành vài câu tôi lại vui vẻ ngay.

 

Hôm đó là lần đầu tôi uống rượu. 

Khi hơi men bốc lên, tính cách tôi luôn cố đè nén mới lộ ra đôi chút. 

Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt, tôi bị bạn bè xúi giục, đã nhảy một điệu với vài người bạn của Chu Duật Sâm. 

Chỉ riêng Lục Đình Tiêu là không nhảy với tôi. 

Tôi vừa nhảy xong thì Chu phu nhân đã cho người gọi tôi qua. 

Bà ấy vẫn giữ thể diện cho tôi, nhưng sắc mặt lại nghiêm khắc, dạy dỗ tôi mấy câu. 

Ra ngoài lại, tôi không dám cười đùa nữa. 

Chỉ biết ngoan ngoãn ngồi im một chỗ.

 

Tôi nhớ khi đó, Lục Đình Tiêu còn hỏi tôi: 

“Sao không chơi nữa?”  

“Hơi mệt rồi.” Tôi cười cười đáp lại. 

Không dám hé lộ nỗi sợ cùng tủi thân trong lòng. 

Lục Đình Tiêu cũng không nói thêm gì. 

Tôi đương nhiên cũng chẳng dám bắt chuyện với anh ấy. 

Lục Đình Tiêu trông rất khó gần, cả người đều toát ra vẻ kiêu ngạo bất kham của kẻ lớn lên trong gia đình quyền quý. 

Không ai lọt nổi vào mắt anh ấy.

 

Chu Duật Sâm nói Lục Đình Tiêu là kiểu đàn ông khó chiều, ăn chơi khét tiếng, tôi cũng mang trong lòng vài phần thành kiến. 

Nhưng sau đó, anh ấy lại mang cho tôi một cốc nước mật ong ấm. 

“Uống đi, sẽ thấy dễ chịu hơn.” 

Tôi không từ chối, cẩn thận đón lấy rồi uống từng ngụm. 

Nhưng lúc đó, trong đầu tôi lại buồn cười nghĩ rằng: 

Giá mà cốc mật ong này là do Chu Duật Sâm đưa cho mình thì tốt biết mấy.

 

 

18.

 

Buổi tụ họp mới được một nửa, điện thoại của Chu Duật Sâm lại bắt đầu reo liên tục.

 

Anh ta ra ngoài nghe điện thoại, mỗi lần đi đều lâu hơn lần trước.

 

Về sau, dứt khoát không quay lại nữa.

 

Chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại lấy lệ, nói là có việc gấp đột xuất, bảo tài xế đưa tôi về.

 

Tôi còn chưa kịp đáp lời thì điện thoại đã bị ngắt.

 

Ngay sau đó, có một số lạ gửi tin nhắn đến cho tôi.

 

Chỉ là một tờ siêu âm mang thai và một giấy hẹn phẫu thuật phá thai.

 

Tôi nhìn mấy thứ đó, vậy mà vẫn có thể vững vàng ngồi yên.

 

Chỉ là trong lòng khẽ “ồ” một tiếng.

 

Thì ra Chu Duật Sâm mấy hôm nay tâm trạng bất ổn như vậy là vì cô ta lại mang thai con của anh ta.

 

Lại chuẩn bị bỏ đứa trẻ một lần nữa.

 

Tôi lưu lại tin nhắn, lấy túi đứng dậy.

 

Vừa bước ra ngoài, vừa nhắn tin cho Lục Đình Tiêu: “Em phải đi rồi, anh có đi không?”

 

19

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/neu-em-buon-hay-den-bien-gap-anh/chuong-6.html.]

Lục Đình Tiêu lái xe đưa tôi về biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh của anh ấy.

 

Trên đường, anh ấy dừng xe lại mua vài tuýp thuốc mỡ.

 

Có loại trị bỏng, cũng có loại giảm đau làm dịu da.

 

“Bôi thuốc vào, sẽ dễ chịu hơn một chút.”

 

Anh ấy đưa thuốc mỡ cho tôi.

 

Suốt đoạn đường đi, không gian gần như rới vào im lặng, chúng tôi không nói với nhau câu nào.

 

Chiếc xe từ khu đô thị náo nhiệt dần chạy về vùng ngoại ô yên tĩnh.

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bầu trời xanh thẳm thưa sao.

 

Nhưng  đầu tôi lại trống rỗng.

 

Cảm giác như tôi đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, mặc cho sóng đẩy trôi dạt về phương nào cũng chẳng hay.

 

Đi đâu cũng được, có dừng lại hay không cũng chẳng sao.

 

Tôi chẳng muốn quan tâm gì nữa.

 

Cái kén dày đặc bó chặt lấy tôi sắp khiến tôi nghẹt thở.

 

Tôi chỉ muốn phá ra, dù chỉ một lần cũng được.

 

Xe dừng lại.

 

Lục Đình Tiêu mở cửa xe giúp tôi.

 

Chúng tôi vẫn không nói lời nào.

 

Nhưng anh ấy nắm lấy tay tôi.

 

Cứ thế, chúng tôi yên lặng đi qua khu vườn nhỏ, bãi cỏ, đến dưới toà nhà màu xám nhạt.

 

Lục Đình Tiêu dừng bước, quay lại nhìn tôi.

 

“Trương Hàm Chi.”

 

“Nếu bây giờ em hối hận, vẫn còn kịp.”

 

Giọng anh ấy nghe có vẻ bình tĩnh, lạnh lùng.

 

Nhưng quyết tâm bùng cháy, dứt khoát không buông trong đáy mắt lại không giấu được.

 

Tôi bất ngờ nghiêng đầu cười.

 

Tiến lên một bước, áp sát vào mặt anh ấy.

 

Khóe môi Lục Đình Tiêu mím chặt.

 

Anh ấy chưa nhận ra, bàn tay đang nắm tay tôi chặt đến mức nào.

 

Trong lòng bàn tay, đầy mồ hôi.

 

Lục Đình Tiêu đang rất, rất căng thẳng.

 

“Lục Đình Tiêu, anh đang lo lắng sao?”

 

Anh ấy lắc đầu, rồi lại khẽ chửi một tiếng, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận.

 

Tôi rút tay ra khỏi tay anh ấy.

 

Lục Đình Tiêu theo phản xạ muốn nắm lại.

 

Nhưng tôi nhón chân, vòng tay qua cổ anh ấy, chủ động hôn lên.

Loading...