Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nếu Muốn Yêu - Phần 10

Cập nhật lúc: 2025-06-23 11:34:00
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đến khu cắm trại, bọn tôi bắt đầu dựng lều. Một lều sáu người, cùng nhau động tay động chân thì cũng khá nhanh. Những người đã dựng xong thì cùng các thầy cô chuẩn bị nguyên liệu nướng BBQ. 

Tôi không giỏi nướng lắm nên đi rửa nguyên liệu cùng mấy bạn nữ khác. Trên đường đi, thấy Trần Tẫn đứng một mình dưới gốc cây hút thuốc. 

Cứ tưởng cậu ta đang trốn việc, tôi lén lút đi tới định hù một cái. Nhưng khi đến sau gốc cây mới phát hiện cậu ấy đang gọi điện.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không ra nước ngoài, hỏi bao nhiêu lần nữa hả!"

"Trước thì muốn ép tôi chuyển về Bắc Kinh, giờ lại muốn tôi đi du học nước ngoài."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Ông muốn bức tôi rời đi giống như cách ông từng ép mẹ tôi sao? Để chừa chỗ cho cái gia đình mới của ông à?"

Điện thoại vang lên giọng gào thét của người đàn ông đầu dây bên kia:

"Ta đã cho con một năm rồi, đừng có mà không biết điều!"

"Du học rồi về kế thừa công ty, thế không tốt sao?"

"Tôi sẽ không kế thừa công ty, để lại cho người con trai khác của ông đi!"

"Từ lúc ông bỏ rơi tôi, ông đã không còn là cha tôi nữa."

Sau khi dập máy, Trần Tẫn cúi đầu đứng lặng rất lâu, hút liền mấy điếu thuốc.

Tôi không biết có nên xuất hiện hay không. Việc bố cậu ấy tái hôn tôi có nghe qua, nhưng mỗi người đều có những bí mật không muốn người khác biết, nên tôi chọn im lặng rời đi.

32.

Sau khi rửa xong nguyên liệu quay lại, tôi thấy Trần Tẫn đang đứng bên bếp nướng nói chuyện với bạn bè, tay còn đang trở xiên thịt trên vỉ. 

Cậu thấy tôi đi tới thì giơ xiên thịt đã chín về phía tôi, giọng không lớn, nhưng có cơn gió lướt qua tai tôi nên nghe không rõ. Nhìn khẩu hình chắc là: "Qua đây ăn đi."

Tôi nhận ra tâm trạng cậu hôm nay đã tốt hơn, liền nở nụ cười bước tới. Nhận lấy xiên thịt từ tay cậu, tôi cắn một miếng, không nhịn được gật đầu lia lịa:

"Không ngờ cậu còn có tay nghề này đó!"

"Cậu còn chưa biết nhiều thứ nữa đâu, từ từ mà khám phá."

Mấy người bên cạnh nghe vậy thì lập tức nhìn nhau cười đầy ăn ý.

"Mấy cậu đang nghĩ gì đó hả?"

Cả nhóm đồng loạt lắc đầu.

Đến giờ ăn tối cũng là thời gian tự do. Giáo viên chủ nhiệm dặn dò mọi người đừng chơi quá khuya, chú ý an toàn rồi rời đi. Sau đó là thời gian ăn uống, chơi trò chơi. Tầm hơn mười giờ, ai nấy đều về lều ngủ. Mai phải quay về trường rồi.

33.

Sáu đứa con gái ngủ cùng một lều thì tám chuyện là điều không thể thiếu. Chúng tôi tám đến tận hơn mười hai giờ. Khi mọi người đều ngủ cả rồi, tôi vẫn không thấy buồn ngủ, nên mở điện thoại ra định làm vài bài tập. Vừa mở WeChat thì thấy tin nhắn từ Trần Tẫn gửi vài phút trước:

"Ngủ chưa?"

"Tối nay sao nhiều sao quá, muốn ra ngắm không?"

Tôi suy nghĩ một lát, dù sao cũng đang rảnh, ra ngoài hít thở không khí đêm cũng tốt.

"Đi!"

Cậu ấy gần như trả lời ngay lập tức: "Vậy cậu ra đi, tôi đợi trước lều."

Tôi thu dọn sơ qua, xác nhận mấy bạn kia đều ngủ say rồi mới kéo khóa lều ra ngoài. 

Vừa bước ra đã thấy có hai bóng người đứng cách đó không xa. Một người khá cao, người còn lại chỉ đến vai anh ta. Tôi bước thêm vài bước, nhờ ánh sáng mờ mờ mới nhận ra là Trần Tẫn, người còn lại là một cô gái tôi không quen.

Đêm rất yên tĩnh, không cần nghe kỹ cũng có thể nghe rõ lời họ nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/neu-muon-yeu/phan-10.html.]

"Trần Tẫn... cậu có người yêu rồi đúng không?"

Trần Tẫn không trả lời, chỉ nhìn xung quanh. Tôi đang đứng sau cây, góc độ đó chắc chắn cậu không thấy tôi. Cậu có vẻ đang tìm tôi.

Không thấy tôi, cậu hơi thất vọng, trả lời cô gái kia: "Không có."

Đôi mắt cô ấy bỗng sáng lên, nhưng rồi lại tối sầm khi nghĩ tới gì đó. Dù vậy, cô vẫn lấy hết dũng khí nói tiếp:

"Thật ra hôm nay tớ không định tỏ tình đâu. Vì tớ biết cậu không thích tớ, không thể thích một người lạ như tớ."

"Nhưng tớ vẫn muốn nói, Trần Tẫn, tớ thích cậu! Vì tớ sợ nếu không nói, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, Giang Bắc lớn như vậy, thi xong khả năng gặp lại cũng thấp lắm."

Sau đó, cô gái kể sơ về lần đầu gặp Trần Tẫn và bắt đầu thích cậu ra sao. Giống như nhiều câu chuyện thầm yêu khác, bắt đầu từ một lần được giúp đỡ vô tình. 

Điều làm tôi kinh ngạc là, cô gái ấy chính là người từng bị quấy rối trước cổng trường, Trần Tẫn đã "anh hùng cứu mỹ nhân".

Biết được chuyện này khiến tôi không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt. Có lẽ tình cảm sau đó cứ thế phát sinh, bởi vì càng hiểu rõ thì càng nhận ra Trần Tẫn là một người rất tốt.

Sau khi cô gái nói xong, ngẩng đầu nhìn cậu như thể đang mong chờ một câu trả lời vượt ngoài mong đợi. Tôi đứng sau gốc cây, bỗng nhiên muốn quay đầu về ngủ. Tôi không chắc có phải vì tôi sợ Trần Tẫn sẽ thực sự đồng ý với lời tỏ tình ấy.

"Cảm ơn cậu đã thích tớ, rất chân thành. Nhưng tớ mong sau này cậu sẽ tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về mình."

Cô gái nghe xong liền không kìm được tiếng nức nở. Trần Tẫn dừng lại một chút rồi vẫn tiếp tục:

"Tớ đã có người mình thích rồi, tớ rất thích cô ấy. Trước đây, hiện tại, và cả sau này cũng chỉ thích cô ấy."

"Cô ấy là người duy nhất tớ từng nghĩ tới chuyện sẽ cưới khi đủ tuổi hợp pháp!"

Không chỉ cô gái kia, đến cả tôi khi nghe vậy cũng đơ người. Trong đầu như có thứ gì đó vang lên ong ong. Mặc dù tôi từng đoán người Trần Tẫn thích là tôi, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy lại thích sâu đậm đến mức như vậy.

Tôi nhất thời không biết nên làm gì, giờ phải đối diện với Trần Tẫn ra sao. Tôi ngẩn ngơ đứng đó, đến khi cô gái kia đi mất rồi tôi cũng không hề hay biết.

34.

Cho đến khi Trần Tẫn gọi điện cho tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là cúp máy, bật chế độ im lặng, không muốn để cậu ấy biết tôi ở đây. 

Nhưng tay tôi lại không nhanh đến vậy. Đợi tôi làm xong thì Trần Tẫn đã phát hiện ra tôi và bước đến trước mặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt cậu, trong mắt có nghi hoặc, bất ngờ, xen lẫn cả chút ngượng ngùng.

"Cậu nghe hết rồi à?"

Tôi nhìn cậu mặc áo phông trắng, quần jeans xanh, dù đứng dưới ánh đèn yếu vẫn rõ ràng tuấn tú. Tôi gật đầu.

"Vậy... cậu nghĩ sao?" Cậu nở nụ cười, nghiêm túc nhìn tôi, như muốn tìm câu trả lời trong mắt tôi.

"Hả?" Tôi chưa phản ứng kịp, cứ tưởng cậu đang hỏi ý tôi về lời cậu nói ban nãy.

"Rất cảm động đấy, mà cô gái đó là ai vậy? Tôi quen không?"

Tôi lúc này chỉ muốn biết cô gái ấy là ai, lại có thể khiến Trần Tẫn thích đến mức muốn cưới.

Gương mặt đang cười của Trần Tẫn lập tức cứng lại, hiện rõ vẻ giận dỗi và bất lực: "Dư Hạ... cậu thật là!"

Thấy sắc mặt cậu thay đổi, tôi cúi đầu, âm thầm bĩu môi. Không muốn nói thì thôi, giận gì chứ. Dù sao Trần Tẫn cũng không thể hiểu nỗi lòng đau khổ của những người thầm yêu như tôi. 

Tôi cũng đang giận, hất tay cậu ra định quay về ngủ. Ngay khoảnh khắc tôi lướt qua cậu, cậu nắm lấy cổ tay tôi.

"Cậu đi đâu?"

"Tôi về ngủ. Không muốn làm bóng đèn cho cậu và bạn gái cậu nữa."

Tôi vừa nói vừa giãy giụa muốn thoát ra. Cậu nhìn tôi với vẻ bất lực, trong mắt đầy kích động xen lẫn hồi hộp. Lúc này có thể chắc chắn là tôi đang ghen rồi.

"Cậu còn định bỏ đi nữa thì bạn gái nào của tôi cơ chứ?"

Tôi dừng lại, quay đầu nhìn Trần Tẫn đang nắm tay tôi. Cậu nhìn ánh mắt bối rối của tôi, thở dài: "Cậu theo tôi."

Loading...