Nếu Muốn Yêu - Phần 8
Cập nhật lúc: 2025-06-23 11:32:58
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi chuẩn bị cầm vợt ra sân thì không biết từ lúc nào, Trần Tẫn đã lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng.
“Đánh cầu à? Cho tôi tham gia với được không?”
Rõ ràng là nói với cả nhóm, nhưng ánh mắt anh lại chỉ dừng trên người tôi.
Tôi vừa định nói là người đủ rồi thì một nam sinh bỗng nói bị đau bụng rồi rút lui.
Tôi đành câm nín. Còn chưa kịp nói cách chia đội thì hai cậu con trai kia đã tự động sắp xếp xong.
Trần Tận đứng phía sau tôi, còn cậu bạn tên Tiêu Tố thì đứng sau Lý Trúc Âm.
Không khí chợt có chút căng thẳng. Trần Tẫn nhìn Tiêu Tố với ánh mắt chẳng mấy thân thiện.
Khán giả trên khán đài ngày càng đông, dù sao thì cũng là hai đại mỹ nam của trường, không xem thì phí quá!
Đứng vào vị trí xong, tôi là người phát cầu trước. một quả cầu ngắn. Tiêu Tố bên kia cũng nhanh chóng đỡ được. Cả trận đấu không đến nỗi căng thẳng, khá thân thiện. Chỉ là hai cậu con trai thì đánh hơi mạnh tay.
Trận đấu kết thúc vì tôi và Trúc Âm đuối sức. Dù gì cũng không phải thi đấu chính thức nên cũng chẳng ai tính điểm.
Một tiết thể dục này khiến tôi có cảm giác như đã vận động đủ cho cả tháng.
Lúc cất vợt, nhìn thấy Trần Tẫn và Tiêu Tố đi cùng nhau. Tiêu Tố dùng cùi chỏ húc nhẹ vào cánh tay Trần Tẫn, khoác vai anh, cười:
“Không cần cảm ơn tôi đâu nhé, anh hùng làm việc tốt giúp đến cùng.”
“Cảm ơn cái đầu cậu ấy!” Trần Tẫn hất tay cậu ta ra, đi thẳng về phía tôi.
22.
Tan học, tôi vẫn đi cùng Trần Tẫn, nhưng sắc mặt anh không tốt lắm, môi mím chặt. Tôi bối rối, lại ai chọc đại thiếu gia này không vui nữa rồi? Rõ ràng cho anh chơi cùng mà?
“Sao trông cậu như chịu ấm ức vậy, không phải đã cho cậu tham gia rồi sao?”
“Không đánh bóng rổ cho đàng hoàng, tự nhiên chạy qua chơi cầu lông làm gì?”
Tôi lập tức hiểu ra, hình như lúc nãy Trần Tẫn còn dặn tôi lát nhớ đi xem anh đánh bóng rổ, mang theo chai nước nữa. Nhưng tôi chạy xong mệt quá, quên béng luôn rồi.
Tôi có chút áy náy.
Trần Tẫn dừng lại, khoanh tay trước ngực, nhìn tôi chăm chú không nhúc nhích.
“Lúc tôi chạy còn che nắng cho cậu nữa đó, đồ mắt trắng!”
“Vừa thấy trai đẹp mới là liền quăng tôi sang một bên đúng không?”
“Đúng là lòng người ngày càng bạc bẽo, đạo đức suy đồi!”
“Cậu là đồ bắt cá hai tay, bạc tình vô nghĩa!”
Tôi bị anh nói một tràng khiến cho đầu óc quay cuồng, lời phản bác cũng quên mất. Trong chốc lát, tôi còn tưởng mình thật sự là một tên sở khanh phụ tình.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Cuối cùng, chỉ thốt được một câu: “Tại tôi không thích bóng rổ mà…”
Nói xong liền chột dạ, “tức giận” bỏ đi.
Tối đó vừa về nhà mở điện thoại thì thấy tin nhắn Trần Tẫn gửi tới như bão táp. Cuối cùng, tôi đành đồng ý mỗi ngày mang bữa sáng cho anh trong một tháng, chuyện mới êm xuôi.
23.
Hôm sau, điểm kỳ thi khai giảng công bố đúng như dự kiến. Như tôi đoán, kết quả rất tốt và tôi được giáo viên chủ nhiệm biểu dương trước lớp.
Tôi đã giành được hạng nhất.
Có chút tiếc nuối vì Trần Tẫn không thi nên không thể so tài cao thấp. Nhưng sau này còn nhiều cơ hội.
Tôi cố tình khiêu khích, nhưng Trần Tãn lại chẳng hề lo lắng:
“Cậu vượt qua thì cứ vượt qua đi, sau này tôi sẽ lấy lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/neu-muon-yeu/phan-8.html.]
“Tôi chờ xem cậu có làm được không đấy!”
Kể từ đó, trong suốt năm lớp 11 và 12, tôi và Trần Tẫn luôn thi đấu xem ai giành được vị trí số một nhiều hơn. Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã đến năm cuối cấp, sắp thi đại học.
Nhưng đến đại hội tuyên thệ năm lớp 12, chúng tôi lại không tranh nhau nữa. Vì buổi đó phải có học sinh đại diện phát biểu dưới cờ, chúng tôi đồng lòng đùn đẩy cho nhau.
“Trần Tẫn học giỏi hơn em, lần này cậu ấy đứng nhất.”
“Bạn Dư Hạ học tốt hơn em, hai lần trước đều đứng nhất mà.”
Cả hai đều bảo người kia giỏi hơn, lại còn thêm lý do mình bị “sợ đám đông”.
Trường không biết chọn ai, cuối cùng tức giận quá cho cả hai lên phát biểu luôn.
24.
Lễ trưởng thành tổ chức cùng ngày với đại hội tuyên thệ. Trường yêu cầu học sinh ăn mặc trang trọng một chút.
Tôi và Trần Tẫn đều đã qua sinh nhật 18 vào học kỳ trước nên bản thân không quá để tâm. Nhưng mẹ tôi thì không nghĩ vậy, bà nhất quyết dắt tôi đi đặt may váy lễ phục.
Mẹ bảo, lễ trưởng thành chỉ có một lần trong đời, còn phải phát biểu nữa nên càng phải chuẩn bị kỹ. Quan trọng nhất là để quay video gửi vào nhóm họ hàng, con gái bà phải thật xinh đẹp để bà có “thể diện”. Ba tôi thì hoàn toàn đứng cùng chiến tuyến với mẹ.
Vì thế, tối hôm trước tôi và Trần Tận thỏa thuận trước... “hiệp ước không được chê cười lẫn nhau”. Dù sao thì hai đứa vốn thân thiết, đột nhiên ăn mặc chỉn chu thật sự rất không quen.
Nhưng khi tôi và Trần Tẫn ăn mặc bảnh bao, mặt đối mặt trong hậu trường, cả hai vẫn không nhịn được cười.
“Hôm nay ăn mặc nghiêm chỉnh ghê đó, Dư chủ trì!”
“Cậu cũng vậy mà, hôm nay đi làm MC ở đâu đó, Trần tổng giám?”
Cả hai cùng cười, rồi Trần Tận nghiêm túc lại trước: "Thật ra hôm nay cậu rất xinh.”
Tôi tự tin gật đầu, không thể phụ lòng mẹ tôi đã dậy sớm trang điểm cho tôi.
“Cậu cũng đẹp trai hơn hẳn đấy!”
Trường xếp tôi phát biểu trước. Tôi nâng váy bước lên sân khấu, Trần Tẫn lặng lẽ đứng phía sau nhìn tôi. Thành thật mà nói, ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy an tâm.
Đọc xong bài phát biểu chuẩn bị trước, tôi nhìn những người bạn cùng trường dưới sân.
Đột nhiên xúc động mà nói thêm: “Các bạn à, hãy nhân lúc thanh xuân còn rực rỡ, nỗ lực hết mình, giành lấy bầu trời của riêng mình. Cố lên nhé, kỳ thi đại học đang chờ chúng ta phía trước!”
Khi đến lượt Trần Tẫn lên phát biểu, tôi phải xuống. Anh bước lên, khẽ giúp tôi nhấc tà váy. Bài phát biểu của anh cũng là một bát canh gà (truyền cảm hứng) giống tôi, nên nói cũng khá nhanh.
Chỉ là cuối cùng, anh cũng thêm một câu gần giống tôi.
25.
Sau phát biểu là nghi thức lễ trưởng thành. Đợi lãnh đạo nói xong là tiết mục cuối cùng, cha mẹ dẫn con qua “Cánh cửa trưởng thành”.
Từ sáng đến giờ, tôi không thấy bố mẹ của Trần Tẫn đâu, đã định nói với mẹ tôi để anh đi cùng chúng tôi. May sao cuối cùng cũng thấy anh dắt theo một cụ già tuy tuổi cao nhưng trông vẫn khỏe mạnh, tôi mới yên tâm.
Sau khi qua “Cánh cửa trưởng thành”, học sinh có thể tự do hoạt động.
Tôi nói với mẹ xong thì chạy đi tìm nhóm bạn thân để chụp ảnh kỷ niệm. Dù mới hơn một năm quen nhau nhưng tình cảm giữa tôi và các cô bạn ấy đã rất khăng khít.
Lúc đang mải chụp hình, Lý Trúc Âm bỗng huých nhẹ vào eo tôi. Tôi khó hiểu quay lại nhìn.
“Sao vậy?”
“Cậu có muốn chụp ảnh với Trần Tẫn không? Tớ mang theo máy chụp lấy liền nè.”
Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu: "Thôi bỏ đi, đông người như vậy, tìm cậu ta kiểu gì.”
Trúc Âm cười, lắc đầu, chỉ tay ra sau lưng tôi: "Không cần cậu đi tìm đâu, người ta tự tới tìm cậu rồi kìa.”
Tôi quay lại, thấy Trần Tẫn đang đứng cách đó không xa. Không biết anh đứng đó bao lâu, cũng không gọi tôi. Anh bước tới, mắt vẫn dõi theo tôi, nhưng câu nói lại hướng về Trúc Âm: “Giúp bọn tớ chụp một tấm nhé, cảm ơn cậu.”
“Không có gì, tớ đang đợi đây!”
Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Tẫn đang đứng cạnh mình, anh đã đứng sẵn tư thế, nhìn thẳng vào ống kính. Tôi cũng quay lại, đối diện máy ảnh đúng lúc Trúc Âm đếm: “3, 2, 1…”
“Chụp hai tấm đấy, mỗi người một cái, không được giành!” Cô nàng vừa nói vừa nhét hai tấm phim chưa hiện ảnh vào tay chúng tôi rồi chạy đi chụp cho người khác.