Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NGÀY ANH TRỞ NÊN GIÀU CÓ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-31 15:40:44
Lượt xem: 923

Phó Xuyên những năm trẻ nhất nghèo khó, tôi đã cùng anh ấy sống trong tầng hầm suốt năm năm.

 

Khi anh ấy kiếm được ba mươi triệu đầu tiên, tôi lại qua đời vì bệnh tật.

 

Sau đó, vào ngày anh ấy trở thành người giàu nhất Bắc Kinh.

 

Tôi trở lại rồi.

 

1

 

Sau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên.

 

Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện.

 

Cho phép tôi quay trở lại nhân gian.

 

Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp.

 

Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị.

 

Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra.

 

Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.”

 

“Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.”

 

“Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.”

 

Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa.”

 

Cô gái tóc dài thản nhiên: “Cậu nói vợ anh ấy sao? Đã ch//ết bao lâu rồi, có gì đâu, không thể để anh ấy còn trẻ mà phải sống cô đơn vì một người đã ch//ết chứ?”

 

“Cô nói đúng.” Tôi không kìm được mà đồng ý.

 

Cô gái bị tôi làm cho giật mình, lườm tôi một cái đầy bất mãn: “Cô là ai?”

 

Tôi đưa tay lau mặt, lẩm bẩm: “Tôi? Tôi là vợ của Phó Xuyên…”

 

Vài cô gái cười nghiêng ngả, chế nhạo tôi: “Phó Xuyên lại làm một người phát điên rồi.”

 

“Chị gái, làm ơn đi soi gương xem chị là ai đi.”

 

Sau đó họ coi tôi như người điên, vừa nói vừa cười rồi rời đi.

 

2

 

Nhờ lời nhắc nhở của họ, tôi mới hoàn hồn.

 

Vội chạy vào nhà vệ sinh để soi gương.

 

Nhìn vào gương, lòng tôi lạnh đi một nửa.

 

Một khuôn mặt bình thường đến mức rơi vào đám đông cũng không tìm thấy, tầm thường đến cực điểm.

 

Tôi có chút khó chịu.

 

Kiếp trước dù sao tôi cũng có một khuôn mặt xinh đẹp.

 

Vì thế khi tôi vừa dọn vào nhà Phó Xuyên, lúc đó anh ấy bị gãy một chân, tính tình cực kỳ tồi tệ.

 

Ai đến cũng bị anh ấy cáu gắt đuổi đi.

 

Khi đó tôi dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, kéo theo chiếc vali nhỏ, mạnh mẽ xông vào cuộc sống của anh ấy.

 

Vài ngày đầu anh ấy không cho tôi vào nhà.

 

Tôi ôm đầu gối, nằm trong túi ngủ ngủ ngoài cửa vài ngày.

 

Đêm thứ ba nhiệt độ đột ngột giảm, tôi ở ngoài hắt hơi cả chục lần.

 

Cửa đột nhiên mở, tôi ngả về phía sau, suýt ngã ngửa.

 

Nhưng được một đôi tay vững chắc đỡ lấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ngay-anh-tro-nen-giau-co/chuong-1.html.]

Sau đó anh ấy lại ghét bỏ đẩy tôi ra, rồi lăn xe vào nhà.

 

Nhìn vào biểu cảm khó chịu của anh ấy.

 

Tôi biết anh ấy đã mềm lòng.

 

3

 

Khi đó Phó Xuyên không chịu nổi khi tôi làm nũng.

 

Khi tôi học năm ba đại học, tôi đã tìm đến một bác sĩ đông y, để tiết kiệm tiền và để chân anh ấy nhanh chóng hồi phục, tôi tự học châm cứu, khiến chân mình không còn chỗ nào lành lặn.

 

Sau này bị anh ấy phát hiện.

 

Anh ấy lập tức mắt đỏ hoe, nhưng cũng rất giận.

 

Tôi ôm lấy cánh tay anh ấy làm nũng, cơn giận của anh ấy cũng tan biến.

 

Sau đó anh ấy lạnh lùng với khuôn mặt đẹp trai, cấu má tôi, giọng vẫn đầy giận dữ: “Lần sau còn tự châm cứu thử xem?”

 

Nhưng bây giờ, nhìn vào khuôn mặt này trong gương.

 

Tôi thử làm một biểu cảm làm nũng.

 

Rồi chìm vào im lặng.

 

Nếu tôi với khuôn mặt này đi tìm Phó Xuyên, rồi nói với anh ấy tôi là vợ anh ấy đã ch//ết từ lâu.

 

Phó Xuyên nhất định sẽ bị tôi dọa đến mức báo cảnh sát.

 

Nhưng…

 

Tôi rất nhớ anh ấy.

 

Rất muốn gặp lại anh ấy.

 

4

 

Điện thoại rung lên.

 

Tôi nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ: “Alo, Tiểu Hà à, chuyện gì vậy, chẳng phải đã hẹn phỏng vấn chiều nay sao? Sao giờ còn chưa đến?”

 

Tôi ngạc nhiên nói: “Phỏng, phỏng vấn?”

 

Đối phương chép miệng: “Cô bị gì vậy?! Chuyện quan trọng thế này mà cũng quên à?”

 

“Đây là công việc làm giúp việc cho nhà tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị đấy, kiếm đâu ra việc tốt thế này chứ!”

 

“Phó Xuyên?” Tôi suýt nữa hét lên.

 

Bên cạnh người phụ nữ có ai đó nói chuyện, cô ấy nhắc lại với tôi một lần nữa: “Nhanh lên, còn một tiếng nữa thôi, địa chỉ đã gửi cho cô rồi đúng không?”

 

Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi lục tìm tin nhắn có địa chỉ.

 

Sau đó vội vàng bắt tàu điện ngầm đi tới đó.

 

Địa chỉ rất xa.

 

Xuống tàu điện ngầm, lại bắt xe buýt đến trạm gần nhất.

 

Đi bộ thêm nửa tiếng mới tới.

 

Toàn thân đẫm mồ hôi, khi gần đến nơi lại có chút mưa nhỏ, khiến tôi bị ướt hết cả người.

 

Do dự một chút, cuối cùng cũng bấm chuông cửa.

 

Cửa mở ra.

 

Một khuôn mặt của cô gái trẻ xuất hiện sau cánh cửa.

 

Cô gái vẫn còn mặc đồ ở nhà.

 

Nhìn cô ấy mặc đồ như vậy, tôi sững sờ một lúc.

 

Ngay sau đó, từ sâu thẳm trong tim tôi cảm thấy đau nhói.

Loading...