8
Giọng nam so với hai năm trước, thêm vài phần trưởng thành và chững chạc.
Khi nghe thấy giọng của Phó Xuyên.
Tôi sợ đến mức cứng đờ, không dám động đậy.
Trong đầu vang lên những tiếng ong ong, hoàn toàn trống rỗng.
Đậu Đậu ngoan ngoãn đặt cằm lên đùi tôi, nhìn về phía Phó Xuyên sau lưng tôi.
“Quay lại đây.”
Giọng nói của anh ấy đầy áp lực.
Tôi không động đậy.
Vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với anh ấy.
“Đậu Đậu, lại đây.”
Có lẽ sợ tôi là người lạ làm hại Đậu Đậu, Phó Xuyên gọi Đậu Đậu, giọng nói dịu dàng hơn so với khi hỏi tôi.
Nhưng Đậu Đậu không nhúc nhích, vẫn nằm trong lòng tôi.
Sự kiên nhẫn của Phó Xuyên có lẽ đã cạn kiệt.
Anh ấy có chút không kiên nhẫn: “Lần cuối hỏi cô,
“Cô là ai, tại sao lại xuất hiện trong nhà tôi.”
Rất dữ.
Lão Lý vội vã đến giải vây cho tôi: “Phó tổng Phó tổng, đây là người giúp việc mới đến Hà Bình.”
Lúc này tôi mới quay lại.
Nhưng suốt quá trình cúi đầu không dám nhìn anh ấy.
“Ừ.” Phó Xuyên mới buông lỏng cảnh giác, nhưng thấy Đậu Đậu thân thiết với tôi như vậy.
Anh ấy nhíu mày.
Lão Lý lại giúp giải thích: “Nhà cô ấy cũng nuôi chó, có lẽ Đậu Đậu ngửi thấy mùi, Đậu Đậu không hung dữ với cô ấy, cũng là chuyện tốt.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vào m.ô.n.g Đậu Đậu.
Nó mới không muốn rời đi, cúi đầu đi đến bên cạnh Phó Xuyên.
Phó Xuyên cúi người xoa đầu nó: “Đồ vô tâm, nhanh vậy đã không thân với ba rồi?”
Anh ấy nói chuyện với Đậu Đậu rất dịu dàng.
Giống như trước đây anh ấy dỗ dành tôi.
Trước đây khi chúng tôi không có tiền, thuê một căn hộ cũ kỹ, lại là tầng hầm.
Buổi tối lạnh đến nỗi ống nước đóng băng.
Lúc đó chúng tôi không đủ tiền sưởi ấm, ban đêm mặc quần áo nằm trong chăn, Đậu Đậu nằm dưới chân, sưởi ấm cho chúng tôi.
Phó Xuyên thì đặt tay tôi lên n.g.ự.c anh ấy.
Tôi đếm nhịp tim và hơi thở của anh ấy mà từ từ ngủ.
Ban đêm, tôi nóng quá trở mình.
Anh ấy vẫn ôm chặt tôi.
Trong mơ màng, tôi cảm thấy anh ấy hôn nhẹ lên gáy tôi, còn nói:
“Hạ Hạ.”
“Sau này anh nhất định sẽ cho em cuộc sống tốt, ở trong ngôi nhà lớn, mỗi ngày đều mặc thật đẹp.”
Tôi tin anh ấy.
Luôn luôn tin.
9
Khi Phó Xuyên làm việc chăm chỉ và kiếm được khoản tiền đầu tiên.
Anh ấy nắm tay tôi, dẫn tôi đến một khu dân cư đẹp mới xây.
Đặt chìa khóa vào tay tôi.
Rồi đẩy cửa vào.
Anh ấy bế tôi lên, ôm tôi quay vòng vòng trong nhà.
Rồi hôn tôi một cách nghiêm túc: "Hạ Hạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ngay-anh-tro-nen-giau-co/chuong-3.html.]
"Chúng ta đã có nhà rồi."
Tôi vùi đầu vào n.g.ự.c anh ấy, nước mắt như mưa.
Anh ấy không biết.
Tôi vừa đi bệnh viện.
Nhận được báo cáo chẩn đoán.
Tôi bị ung thư.
Sau khi bệnh, tôi luôn cố gắng điều trị, uống thuốc đúng giờ, nhưng kết quả không tốt chút nào.
May mắn không rơi vào đầu tôi.
Tôi chỉ còn chưa đến một tháng để sống.
Tôi không muốn ch//ết, tôi muốn sống.
Tương lai của tôi và A Xuyên mới chỉ bắt đầu, làm sao có thể kết thúc thế này?
Khi Phó Xuyên thấy báo cáo chẩn đoán của tôi trong tủ.
Tôi thấy anh ấy sững sờ.
Rồi đi ra ban công, lặng lẽ hút thuốc.
Lâu sau, tôi thấy anh ấy tựa vào tường, che mặt khóc không thành tiếng, khóc đến run rẩy cả người.
Anh ấy chỉnh đốn lại tâm trạng, quay lại bên giường tôi, quỳ xuống.
Nắm lấy tay tôi và hôn liên tục.
Mu bàn tay tôi ướt đẫm.
"Hạ Hạ." Anh ấy nghĩ rằng tôi đã ngủ.
"Đừng sợ."
"Dù có ch//ết, trên đường Hoàng Tuyền có anh ở bên em."
Tôi lập tức bịt miệng anh ấy lại: "Phó Xuyên."
Tôi thề độc: "Nếu anh dám làm chuyện dại dột vì em, em ch//ết cũng sẽ không tha thứ cho anh."
"Kiếp sau em cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không đợi anh."
Tôi chỉ vào Đậu Đậu nằm trên thảm bên giường: "Anh còn có Đậu Đậu."
"Nếu anh cũng ch//ết, Đậu Đậu sẽ không có ba mẹ, nó đã già thế này, lỡ bị người xấu bán đi thì sao?"
Tôi ép anh ấy cũng phải thề độc.
Đó là lần đầu tiên, tôi thấy một người đàn ông trưởng thành như vậy, quỳ dưới đất khóc một cách bất lực và đau đớn.
10
Nước mắt lại sắp trào ra.
Tôi vừa định nói chuyện, muốn nói gì đó với anh ấy bây giờ.
Cô Anna xuất hiện.
Cô ấy cầm một xấp tài liệu đi tới, rồi báo cáo với anh ấy một số tình hình công ty.
Phó Xuyên lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng cúi đầu đùa giỡn với Đậu Đậu.
Cô Anna thấy tôi đứng bên cạnh.
"Phó tổng về nhà sớm, điều này thường xảy ra."
"Cô đừng đứng đây nữa."
"Đi chuẩn bị bữa tối đi."
"Lưu ý..."
Tôi vô thức tiếp lời: "Ít dầu, ít muối, không ăn rau mùi, dị ứng với dâu tây và trứng đúng không."
Tôi nói xong.
Không khí im lặng trong giây lát.
Anna và Phó Xuyên đều nhìn về phía tôi.
Đặc biệt là Phó Xuyên.
Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút thay đổi.
Tôi vội vàng chữa lại: "Ồ, người giới thiệu công ty đã cho tôi xem tài liệu, tôi đã thuộc lòng."
Anna dường như không tin lời tôi: "Vài ngày nữa sẽ có bà giúp việc chuyên nấu ăn đến làm, cô thuộc những điều này để làm gì?"