NGÀY CON DÂU BƯỚC QUA CỬA, TRƯỞNG TỬ ĐÃ KHUẤT - 1
    Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:37:52
    Lượt xem: 155 
Cuối cùng cũng từ một nàng dâu, trở thành chồng.
Những ngày của đời nữ nhân, rốt cuộc cũng đến.
Có thể sai bảo con dâu, hô mưa gọi gió.
Nó mệt đến mức thẳng lưng nổi, cũng thấy yên lòng.
Phụ nữ ai mà chẳng chịu khổ như thế để bước qua?
Khi con ngoài giao hàng, liền ở nhà xoay con dâu với nha , thật khoái hoạt vô cùng.
Chỉ cần điểm nào ý, sẽ âm thầm ghi nhớ, đợi con trai về sẽ kể tội với nó.
ba tháng , đoàn thương nhân qua đưa tin...
Con ... c.h.ế.t .
—---
Con trai – Ngô Vĩnh Hòa – thành , cưới con gái nhà tú tài nghèo – Tô Huệ Như.
Ta vốn ưa cô gái đó.
Tay chân mảnh khảnh, hạng thể việc nặng.
Cái eo thì nhỏ, sinh đẻ thế nào ?
Dù cúi đầu rũ mi, nhưng mặt chút gì là kính cẩn.
Giống hệt lão cha của nó, dựa mấy quyển sách mà coi thường thiên hạ.
Vĩnh Hòa thích nó, cứ nằng nặc bảo qua đó cầu .
“Nàng chữ, thể giúp coi sổ sách buôn bán. Sau sinh cháu , cũng dễ dạy bảo.”
Ta dù lòng cam tâm, nhưng cũng thể cưỡng ý con trai.
Dù , chồng c.h.ế.t thì theo con, nó mới là chủ của cái nhà .
Ngày thành , Tô Huệ Như dâng mời , cố ý nhắm mắt dưỡng thần, đưa tay nhận, để nó đó hơn nửa canh giờ.
Đợi đến khi mồ hôi túa trán nó, cánh tay run rẩy, chén suýt rơi, mới thong thả đưa tay nhận lấy.
Còn răn dạy mấy câu: “Nhà chúng sánh với cửa cao cửa quý, cưới ngươi về để thiếu phu nhân hưởng an nhàn.”
Trong nhà tuy , nhưng là con dâu nhà , thì tự tay hầu hạ chồng .
Vĩnh Hòa cũng : “Mẹ, con cưới nàng là để nàng phụng dưỡng .”
Ta cũng cố ý khó nó.
Nấu cơm, quét tước, chu đáo hầu hạ chồng – từng việc từng việc – chẳng đều là bổn phận của con dâu ?
Trong nhà một tiệm bạc nhỏ, cả nhà ăn mặc đều dựa nó. Nó là dâu họ Ngô, lúc rảnh tiệm phụ một tay cũng là chuyện nên .
Dù giơ nổi búa, kéo ống bễ thì gì khó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ngay-con-dau-buoc-qua-cua-truong-tu-da-khuat/1.html.]
Tô Huệ Như thể trạng đúng là yếu quá, rõ ràng chẳng gì nặng, mà mặt mày cứ trắng bệch cả ngày.
Nó thích tô son điểm phấn, trông cứ bệnh tật ủ ê, khiến Vĩnh Hòa cũng chán.
Ta khi còn dâu còn khổ hơn nó gấp mấy.
Khi tiệm bạc ăn ế ẩm, chồng thì tính khí thất thường, động một tí là mắng c.h.ử.i đ.á.n.h đập. Chữ hiếu để đầu, chỉ nuốt đắng nuốt cay, chồng thì từng bênh nửa câu.
Ta thật lòng khuyên bảo Tô Huệ Như: “Ngươi nên quan tâm đến Vĩnh Hòa nhiều hơn. Đợi bầu con cháu nhà họ Ngô , là thể an nhàn hưởng phúc.”
Ai mà chẳng chịu đựng như để mà sống?
Nó , lông mày dài khẽ nhướng lên, dáng vẻ chẳng để tâm, còn chút bất phục.
Ta âm thầm lạnh, lời già, ắt sẽ thiệt thòi.
Quả nhiên chẳng bao lâu, Vĩnh Hòa mua về một nha , tên là Mạt Nhi, mắt phượng đưa tình, eo như rắn nước.
Từ khi Mạt Nhi, nó suốt ngày quấn lấy ả, đến phòng Tô Huệ Như cũng chẳng buồn bước nữa.
Ta mắt, liền mấy câu răn dạy:
“Huệ Như mới gả nhà một năm, con chớ học theo tính khí hỗn láo của cha con.”
Nó để tâm.
“Nam nhân bản lĩnh, ai chẳng ba vợ bốn nàng hầu? Con cơ nghiệp thế , lẽ nào cứ c.h.ế.t bám lấy một ?”
“Nàng bộ dạng , đơ cứng, chẳng chút thú vị.”
Nó lắc đầu, thấy cây trâm bạc cài đầu , lông mày liền chau .
“Mẹ, cha mới mất năm năm, còn tâm tư đeo thứ ? Chẳng sợ chê ?”
“Càng lớn tuổi càng giữ bổn phận, tự trọng mới đúng.”
Nhà họ Ngô mấy đời nghề kim , mở một tiệm bạc nhỏ, ngày tháng cũng xem như đủ ăn đủ mặc.
Ngô thị ngân lâu tay nghề tinh xảo, nổi danh gần xa, thường khách phương xa lặn lội tới đặt hàng.
Cuối thu sắp đến, nhà phú hộ ở ngoại thành gả con gái, liền đến tiệm bạc họ Ngô đặt trọn một bộ trang sức cầu kỳ tinh xảo.
Đây là mối ăn lớn đầu tiên từ khi Vĩnh Hòa chưởng quản, nó lo xong từ sớm, cùng bạn hàng lên đường giao hàng.
Vĩnh Hòa vắng, trong nhà vẫn cần trông nom, càng thêm chăm chỉ sai khiến Tô Huệ Như, nó bận đến mức chân chạm đất, vẫn lòng .
Mỗi khi Tô Huệ Như đến ngân lâu lo việc, cũng tha cho con nha Mạt Nhi, sai khiến nó vòng vòng ngớt.
Đôi mắt mơ màng đẫm nước và bờ môi c.ắ.n chặt của Mạt Nhi khiến hiểu, trong lòng nó vốn chẳng phục.
nó tuyệt dám trái ý, nếu danh phận, thể thiếu cái gật đầu của – lão phu nhân .
Ta sai bảo hai họ, âm thầm ghi nhớ những lầm của chúng, đợi Vĩnh Hòa trở về, nhất định sẽ bảo nó dạy dỗ cho một trận.
Tân nương mới cửa, đ.á.n.h năm mươi gậy thị uy, mà thuần phục ?
một tháng hai tháng trôi qua, Vĩnh Hòa vẫn về.
Ta bắt đầu sốt ruột, lo điều gì bất trắc, thím Từ khuyên : “Có khi nhà khách vui lòng, giữ nó ở chơi; hoặc khi đường tuyết lở, ngựa chậm, dừng giữa đường cũng nên.”