Lúc cả còn tuổi nổi loạn, mợ câu nào đáp câu .
Nếu mợ gì, như thấy.
Mợ chắc quên, hồi đó bà từng xách d.a.o c.h.é.m cho bõ ghét.
Anh hai học năm ba nghiên cứu, ký hợp đồng với một doanh nghiệp nhà nước ở Thượng Hải.
Lương khá, cộng thêm nếu thành thời gian công tác, còn hỗ trợ nhập hộ khẩu.
Mợ tức chết.
“Xa xôi , còn trông mong gì nó?”
“Đứa con nuôi hoài uổng công, hồi nhỏ nó quậy như con mèo lông hoa, chẳng mấy khi chịu ở nhà. Quả nhiên giờ xa tận .”
Anh hai cầm điện thoại: “Hay là con gọi nữa?”
18
Mợ giật lấy điện thoại hai: “Mày phát điên cái gì thế, đơn vị thế, bao tranh đấy!”
trường sớm để báo đáp gia đình.
cả và hai đều khuyên học lên cao học.
“Bây giờ bằng cử nhân cũng còn cao nữa, nếu nghiệp mới thi cao học thì khó hơn nhiều.”
“Bố còn em bọn , cần gì một đứa em gái lo.”
Mợ khịt mũi: “Con cứ thi , chắc đỗ .”
hỏi: “Nếu mà đỗ thì ?”
“Nếu đỗ thì cứ học, học cao học đóng học phí, mợ với còn khoẻ mạnh, tự lo mà.”
Mẹ ruột réo ầm: “Còn học cao học nữa ư? Học tới 26 tuổi thì ? Lúc đó thành ế chồng còn gì, ai cưới ?”
“Tao thấy sớm kiếm tiền mới là việc nên .”
trợn mắt: “ học , lấy chồng , liên quan gì tới bà hả!”
Chuyên ngành là do hai lo hỏi han giúp chọn.
sớm liên hệ với cô giáo ở đó, cuối cùng cũng trở thành học trò của cô.
Nhờ đó gặp Lương Trình, là đàn , về là bạn trai.
Sau khi nghiệp cao học, chúng cùng ở tỉnh lỵ việc.
Thực tỉnh khác sẽ cơ hội hơn nhưng ở cách mợ quá xa.
Làm việc hai năm, chuyện cưới hỏi bắt đầu bàn đến.
Lúc lưng lom khom, mợ cũng chỉ còn vài sợi tóc đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ngoc-trai-toa-sang/chuong-11.html.]
Lương Trình rõ thế của .
Chúng tích góp hai trăm nghìn.
đưa thẻ ngân hàng cho mợ: “Lời hứa lúc tiền sính lễ sẽ đưa cho mợ và , đây là hai trăm nghìn.”
Sau , lúc chúng sửa sang nhà, mợ rút thẻ : “Tiền trong , mợ chẳng hề động tới một đồng nào.”
“Hai đứa cứ cầm dùng , mợ và bây giờ còn tự lo , nếu kiếm tiền nữa thì mới đòi mấy đứa con.”
Điều kiện nhà Lương Trình khá giả, đám cưới tổ chức ở khách sạn tỉnh.
Mẹ đẻ lẽ già nên lẩm cẩm, bà chạy tới bảo: “Mẹ là ruột của con, ngày cưới, bố cũng sẽ lên sân khấu để con rể kinh đấy!”
quát thẳng: “Cút!”
Đến ngày lễ, MC bảo và Lương Trình dâng cho mợ.
Lương Trình trang nghiêm gọi một tiếng: “Bố, .”
cũng gọi theo: “Bố, .”
Cậu mợ… , nhân cơ hội đó đổi cách gọi.
Từ đó trở , gọi họ là bố, .
Lúc đó, hai rơm rớm nước mắt, liên tục gật đầu đáp .
Bố nắm lấy tay Lương Trình: “ chỉ một cô con gái quý giá, hứa với là sẽ đối xử với con gái suốt đời.”
Mẹ cúi đầu, lục trong túi lấy bao lì xì.
Tóc mới nhuộm nhưng ở chân tóc vẫn lộ rõ một vòng bạc trắng.
Mẹ đưa phong bao dày cộp cho Lương Trình.
“Lưu Châu hồi nhỏ chịu bao nhiêu khổ cực. Con cưới nó thì tuyệt đối để nó chịu khổ thêm nữa, ?”
rưng rưng nước mắt, cùng Lương Trình dập đầu tạ ơn công lao dưỡng dục.
Đời ơn sinh, cũng ơn dưỡng.
Đối với , công ơn nuôi dưỡng lớn gấp bội công ơn sinh thành.
Thuở nhỏ, thường gặp ác mộng, mơ thấy trong khu rừng rậm rạp, vô xác ve vây quanh, thế nào cũng thoát .
Sau , ác mộng dần rời xa .
Từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là từ thứ một trăm mang đồ ăn vặt về cho .
Có lẽ là từ vô mợ mắng chửi nhưng vẫn để phần cơm canh nóng hổi cho .
Là tình thương của họ, là tình thương của các , dìu bước khỏi khu rừng năm bốn tuổi, để bầu trời bao la vô tận.