Người em kế khiếm thính rất khiến người ta thương - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-09-25 11:18:39
Lượt xem: 1,508

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Nhiên ở nhà, gọi điện cũng ai máy.

 

Hoài Ngữ : "Lúc ngoài, phái theo. Chắc bây giờ chắc đang ở quán bar Vụ Lý."

 

xoa thái dương, đến quán bar Vụ Lý để đón . Đến nơi, bước vài bước, thấy An Nhiên đang cúi đầu trong khu vực bàn ghế sofa.

 

Trên bàn mặt em là mấy chiếc ly rỗng. Còn hai chiếc ly chứa chút rượu còn sót , miệng ly dính vết rượu nhạt, rõ ràng là uống ít. Xung quanh em mấy phụ nữ vây quanh.

 

Người vệ sĩ đón cũng ngớ : "Không , nãy còn ai mà? thể chứng, uống một ."

 

Bước gần hơn một chút, thấy mấy phụ nữ đó ríu rít : "Sao ngoài uống rượu giải sầu một thế? Có chuyện gì phiền lòng, thể cho chị . Ở đây mà ồn ào quá thì chúng thể tìm một nơi yên tĩnh hơn... chuyện từ từ."

 

An Nhiên ngừng né tránh những cái chạm từ những xung quanh. Trên mặt em chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, điềm tĩnh như một mặt nước gợn sóng.

 

Em cũng chuyện, chỉ im lặng dịch sang một bên, tránh nhưng chẳng từ lúc nào đẩy góc tường, bất lực ngẩng đầu lên , đúng lúc bốn mắt chạm với .

 

Em lập tức vội vàng bật dậy, động tác quá gấp, đầu gối "cạch" một tiếng đập mạnh chiếc bàn đá cẩm thạch mặt.

 

Khớp xương va chạm với mặt đá lạnh lẽo cứng rắn. Trong quán bar ồn ào thấy tiếng động, nhưng thể thấy lực va chạm nhỏ qua sự biến dạng tức thì nét mặt An Nhiên.

 

giây tiếp theo em chập chững khập khiễng chạy về phía , mặt , thành thạo cúi đầu xuống, chờ vuốt ve và hôn. khoanh tay, động đậy, chỉ em .

 

Gần đây An Nhiên tăng cân một chút, cuối cùng cũng còn gầy gò đáng thương như . Em cao ráo, mặc bộ quần áo may sẵn mua cho, trông khá giống một ấm non tơ. Hèn chi rời một chút, để mắt tới.

 

"Uống bao nhiêu ?"

 

"Một chút thôi."

 

như : "Thích uống rượu ?"

 

An Nhiên lắc đầu: "Không ngon."

 

Em đợi một lát, chút tủi hiệu bằng tay: "Hôm nay, hôn, . Tại . Vì ?"

 

An Nhiên hiếm khi bộc lộ cảm xúc ngoài như mặt khác chắc là say .

 

"Anh hơn em. Anh chuyện , chị , vui vẻ. Em , cách nào, tàn tật, em… Em hiểu chuyện, xin . Đừng rời bỏ em. Mắt, đau, tim cũng đau."

 

Ánh đèn quán bar từ khắp bốn phía đổ xuống, màu vàng ấm, màu xanh lạnh. Người pha chế phía quầy bar lắc lư chai rượu, tiếng đá va thành ly giòn tan, tiếng hát trầm thấp của ca sĩ hát dạo, tiếng của khách khứa hòa lẫn , bao bọc bởi men và mùi nước hoa.

 

những sự ồn ào náo nhiệt của đèn xanh rượu đỏ , dường như một bức tường vô hình ngăn cách. Chỉ còn và An Nhiên đối mặt trong gian tĩnh lặng riêng tư của hai .

 

"Về nhà ? Hay là em uống tiếp?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguoi-em-ke-khiem-thinh-rat-khien-nguoi-ta-thuong/chuong-12.html.]

 

An Nhiên gật đầu, lắc đầu, lượt trả lời hai câu hỏi của , nắm lấy vạt áo , lơ mơ bước khỏi quán bar.

 

Xe đậu bên ngoài quán bar. Vì là một mẫu xe sang trọng hiếm thấy, nên khá nhiều vây quanh xe để chụp ảnh.

 

Vệ sĩ tiến lên xua đuổi đám đông. Họ và An Nhiên đang tiến từ xa, vẻ mặt kinh ngạc, trao đổi ánh mắt với , giải tán nhanh chóng.

 

bảo An Nhiên lên ghế . Em ngoan ngoãn xe, đôi mắt mơ màng vì say cứ chằm chằm . Em dõi theo đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, ghế lái, khởi động xe.

 

Còn khá xa mới về đến nhà cũ, chiếc xe chạy lâu trong màn đêm. Ánh đèn neon lướt qua gò má An Nhiên, nổi bật rõ ràng ánh nước trong đáy mắt em . Cảnh tượng dường như quen thuộc, An Nhiên yên lặng đó, má áp cửa sổ xe giống như một pho tượng búp bê sứ im lặng.

 

Em hỏi tại hôm nay em ghế , hỏi rốt cuộc hôm nay xảy chuyện gì, hỏi về hôn ước của và Tống Thử Quân. Cũng hỏi tại đến quán bar tìm em . Cũng hỏi em nên tự xử lý .

 

Chỉ là khi xe chạy nửa quãng đường, em mở lời kể cho câu chuyện thời thơ ấu của : "Em sinh , tai điếc. Bố đến thăm hai , phát hiện em bệnh, thế là đến nữa. Mẹ ghét em, em là cục nợ, đánh em, hỏi tại , em tàn tật. Mỗi năm sinh nhật, mong ước là thấy âm thanh. Thế giới âm thanh, thế nào? Muốn . Mẹ gửi em ở viện phúc lợi. Ở đó trẻ con nhiều, em tranh cơm. Luôn đói bụng. Không ăn ngon, chỉ thể rừng tre hái ngọn tre non mà ăn."

 

"Có một , ba ngày chỉ uống chút nước cơm. em đành chạy ngoài tìm đồ ăn. Chạy một lúc chạy nổi nữa, bên đường đột nhiên trời mưa. Có một chiếc xe dừng bên đường, một cô gái bước xuống. Cô xinh , che ô cho em. Miệng mở với em, em thấy."

 

"Không ngờ cô thủ ngữ. Hỏi em đói , lạnh , khát . Sau đó cho em uống nước, cho em đồ ăn vặt ngon, còn cho em một cái áo khoác. Lúc đó ấm áp, no. Cô thấy em ăn xong, liền rời . Em thấy cô là thiên thần."

 

chợt nhớ , đó là một buổi hoàng hôn cơn mưa. Lúc đó nghi ngờ thứ xung quanh, cãi một trận lớn với bà nội. Lên xe, bảo tài xế cứ lái đại, càng xa càng .

 

Xe chạy khỏi nội thành, cuối cùng dừng một con đường nhỏ hẻo lánh ở vùng quê, mặt đường vẫn còn đọng nước mưa, hàng cây hai bên đường xào xạc theo gió.

 

Trên con đường nhỏ, thấy một bé đang xổm bên đường. Hình như bé đó , nhưng đôi mắt đen láy, sáng rực như rơi . Nước mắt và nước mưa hòa chảy xuống, trông thật đáng thương.

 

lòng gì nhưng trong xe hồi lâu, vẫn quyết định cho bé một chút đồ ăn.

 

"Sau , đến đón em, vì đàn ông tìm em. Mẹ bảo em giả vờ đáng thương để xin tiền. Thế nên em nhiều. Khóc nhiều quá, nên kìm nước mắt. Thật , em . Khóc mất mặt. em , chị thích, em nghĩ, thật quá. May mắn là, chị thích."

 

Xe chạy gara.

 

đầu em , quả nhiên thấy khóe mắt em đỏ hoe, lông mi ướt át, nín nhịn nước mắt giống như trong mưa năm nào, đáng thương và bất lực.

 

"Sau em tất cả, như mơ. Em gặp thiên thần, thiên thần nguyện ý em. Em thiếu gì nữa. Em dám đòi hỏi gì thêm."

 

thở dài một , hỏi An Nhiên: "Cả quà sinh nhật cũng dám đòi nữa ? Sao chị như , nghĩ chị quên ?"

 

nghiêng về phía , hết dùng lòng bàn tay lau mặt em . những giọt nước mắt nóng hổi cay xè.

 

“Em đúng là mít ướt thật đấy.” ghé sát , lượt đặt năm nụ hôn "chụt chụt" lên trán, chóp mũi, hai bên má và cả khóe môi khẽ hé vì ngơ ngẩn của em , như để bù đắp cho những cái hôn lẽ khi gặp mặt.

 

rút từ trong túi xách một chiếc hộp nhỏ bọc nhung, bên trong là một chiếc máy trợ thính đặt riêng. Vỏ ngoài màu trắng sữa, mặt bên khắc chữ cái đầu trong tên của em .

 

bê từ ghế phụ một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ xinh, lớp kem cắm một cây nến mảnh. đưa đến mặt em , nhẹ nhàng : “Chúc mừng sinh nhật. Em thật sự điều ước nào ? Thiên thần thể yêu em.”

Loading...