Người em kế khiếm thính rất khiến người ta thương - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-09-25 11:18:35
Lượt xem: 1,116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt hai giao trong trung. Tống Thử Quân mặc chiếc áo sơ mi dáng, cổ áo thắt cà vạt màu xám nhạt. Còn An Nhiên thì mặc chiếc áo hoodie màu trắng.

 

Trước mặt , em luôn yếu đuối, lo lắng dễ , chỉ cần trêu chọc vài câu là hốc mắt đỏ hoe, môi trề .

 

lúc , trong bóng tối nửa sáng nửa tối, em im lặng đối diện với Tống Thử Quân. Dù đáy mắt vẫn còn chút căng thẳng, nhưng em hề lộ vẻ sợ hãi, thậm chí còn hề yếu thế hơn, cũng tiến bộ đấy.

 

nhướng mày, nếu đó, nửa đêm thức giấc thấy An Nhiên đang bồn chồn dùng trình duyệt tìm kiếm tên và Tống Thử Quân. thật sự sẽ tin vẻ thản nhiên của em .

 

Rõ ràng Tống Thử Quân ngờ An Nhiên phản ứng bình tĩnh như , những lời lẽ chuẩn sẵn nghẹn trong cổ họng, nhất thời thốt nên lời.

 

Thực còn nhiều con bài thể tung . Nhà họ Tống và nhà họ Bùi tình giao hảo từ nhiều đời. Lợi ích thương mại mà thể mang cho nhà họ Bùi.

 

Anh là ứng cử viên cháu rể ưng ý nhất trong lời bà nội. Anh quen từ tấm bé cho đến nay, vẫn là đối tác kinh doanh ăn ý nhất. Anh kết hôn với là chuyện mong đợi.

 

Hơn nữa, những khuyết điểm của An Nhiên đều thể mang so sánh: khiếm thính, là tiểu tam, bố thương yêu… Tất cả những lời lẽ , ánh mắt của An Nhiên, đều c.h.ế.t yểu trong bụng.

 

An Nhiên khó khăn điều chỉnh thứ tự từ, từng chữ từng chữ một: “Chị , trái tim, tình cảm. Chị đối với , quan trọng, bởi vì, chị yêu .”

 

Tống Thử Quân mãi đáp lời, lâu mới khẽ khẩy một tiếng: “Không là thằng câm , hóa cũng khá chuyện đấy.”

 

An Nhiên cố tỏ bình thản mặt Tống Thử Quân. khi ở riêng với , sự đeo bám của em càng rõ rệt. Mỗi mật, động tác của em đều gấp nhanh khiến hồn siêu phách lạc. Ngay cả khi kết thúc , em cũng buông . Lúc nào cũng đếm hôn .

 

Mỗi tỉnh dậy ban đêm, đều cảm nhận ánh mắt u sầu quyến luyến của em lướt khuôn mặt . Thấy mở mắt, cả em cứng đờ. Em chớp chớp mắt, vội vàng ghé sát , : “Xin , em chị tỉnh giấc .”

 

lờ mờ nhận vết nước mặt em liền đưa tay sờ thử, ướt đẫm: “Khóc thầm.”

 

“Em xin …” An Nhiên hoảng sợ che mặt : “Sưng , ? Xấu… đừng .”

 

chỉ thể ôm lấy cổ em mà dỗ dành, cũng hẳn là dỗ. đặt một nụ hôn lên vành tai An Nhiên, nhẹ nhàng gạt bàn tay đang che mặt em .

 

in dấu hôn lên trán, chóp mũi, gò má và khóe môi em , nhẹ nhàng hé mở hàm răng em . Hôn đến khi cả An Nhiên bắt đầu ấm lên, thả lỏng, ngoan ngoãn chấp nhận sự vỗ về của . Chỉ dừng khi chuyện phiền lòng tạm thời gạt khỏi tâm trí.

 

gần đây em càng ngày càng trầm lặng, cũng càng ngày càng khó dỗ. Dù hôn, làn da trắng nõn vẫn ửng lên một sắc hồng nhạt. Trên hàng mi dày vẫn đọng những giọt nước li ti, chỉ cần khẽ chớp mắt là chúng trượt xuống gò má.

 

Chẳng từ lúc nào, khi An Nhiên rơi lệ, còn cảm thấy cái niềm vui trêu ghẹo thuần túy như lúc ban đầu nữa. Mà đó, cảm thấy lòng nặng trĩu. Như một bàn tay vô hình nhẹ nhàng siết lấy trái tim, sắc nhọn, mà là sự thắt chặt dày đặc. Chỉ lập tức bước tới, ôm em lòng mà vỗ về.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguoi-em-ke-khiem-thinh-rat-khien-nguoi-ta-thuong/chuong-8.html.]

Đến khi dự án bước giai đoạn then chốt, các cuộc họp cường độ cao liên tục diễn cộng thêm các hoạt động sắp xếp cho việc kết thúc. Tầng cùng còn cho phép ngoài để phòng tránh lộ bí mật.

 

Vài ngày , An Nhiên tiễn cửa. Em lẽo đẽo theo như một chú cún: “Chị ăn gì?”

 

“Mấy ngày nay công ty tiện , mắt em đừng mang cơm đến nữa.”

 

An Nhiên ngập ngừng , nhưng cuối cùng chỉ gật đầu đồng ý.

 

Trải qua mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngày dự án cắt băng khánh thành, công việc càng trở nên gấp rút. đến công ty chuyên tâm công việc.

 

Điện thoại để một bên, cũng kịp xem. Đến giờ nghỉ trưa, mới thấy An Nhiên kìm gửi nhiều tin nhắn.

 

“Tại cho em mang cơm đến?”

 

“Hôm nay món chị thích.”

 

“Trước đây ngon ?”

 

“Chị ăn ngán ?”

 

“Em thể học món mới.”

 

“Là em, phiền phức ?”

 

Thấy mãi trả lời, em gửi: “Sau , em còn thể mang cơm đến ? Cơm, đáng ghét? Hay em, đáng ghét? Xin , em nên loạn trong văn phòng. Tai điếc, chị mất mặt, xin . Em xin .”

 

đang định trả lời tin nhắn, Tống Thử Quân - mặc chỉnh tề trang phục công sở, cúi xuống đặt một ly cà phê nóng mặt .

 

“Lát nữa kiểu gì cũng những buổi xã giao. Cứ uống một chút , lót . Thấy điện thoại em rung cả sáng. Sao vẫn còn nhíu mày? Người ở nhà đang gây sự với em ?”

 

lắc đầu: “Em hiểu chuyện.”

 

Thậm chí còn hiểu chuyện đến mức thái quá.

 

Tống Thử Quân ngờ dứt khoát công nhận danh phận của em chút do dự, cũng hề quanh co. Nụ vốn dĩ như làn gió mát ban đầu cứng môi, mãi một lúc , mới bất động thanh sắc điều chỉnh biểu cảm lịch sự đưa cánh tay cong lên:

 

“Đến lúc cắt băng khánh thành , thôi.”

 

 

Loading...