14
Tưởng Song Song quỳ xuống trước mặt mẹ tôi, nói đủ lời hay ý đẹp, khóc như mưa. Bố tôi cũng xuất hiện, ông ta cố gắng dùng tình cảm để thuyết phục:
"Như Vân," bố tôi nói, "những năm nay anh biết hai mẹ con em đã chịu khổ. Lôi Lôi gặp chuyện anh cũng rất đau lòng, nhưng đó là tai nạn, em không thể đổ hết tội lên Tiểu Trăn, nó còn nhỏ..."
Nhỏ một chút càng tốt, thời gian ngồi tù mới được lâu.
Bố tôi lúc trẻ trông rất đàng hoàng, mày rậm mắt to, nếu không sao lừa được mẹ tôi dốc hết lòng vì ông ta.
Ánh mắt vô hồn của mẹ tôi lóe lên một tia sáng.
"Cố Đạt Thành, ông muốn biết Cố Trăn đang ở đâu đúng không? Được thôi, chúng ta chơi một trò đi."
Bà ấy lấy điện thoại, mở một phần mềm giám sát, mọi người kinh ngạc phát hiện, trong màn hình giám sát xuất hiện một chiếc lồng sắt và Cố Trăn đang trần truồng, bị nhốt trong chiếc lồng chật hẹp đó!
Chiếc lồng sắt dường như bị kẹt trong hệ thống thoát nước ngầm, xung quanh không thấy ánh sáng, nước thải không ngừng tràn vào, Cố Trăn mình đầy thương tích, cơ thể đã lâu không được ăn uống vô cùng yếu ớt.
Tưởng Song Song thấy cảnh này, đau lòng muốn ngất đi.
Cố Trăn từ nhỏ sống sung sướng nhung lụa, luôn cười nhạo tôi như con chuột chợ, giờ thì, phân và nước tiểu dính đầy người hắn, hôi thối kinh khủng.
Vai Cố Trăn run rẩy, nghẹn ngào cầu xin trong vô vọng: "Mẹ, mẹ ơi mẹ ở đâu, mau đến cứu con!"
"Chu Như Vân, rốt cuộc bà muốn gì!" Bố tôi không kìm được cơn giận, "Lôi Lôi đã c.h.ế.t rồi, bà còn muốn cái gì nữa!"
"Tôi biết, ông có một tài khoản cá nhân ở Hồng Kông, ông không tin tưởng Tưởng Song Song, nên vẫn luôn làm giả sổ sách để biển thủ lợi nhuận không cần thiết cho việc kinh doanh."
Mẹ tôi nở nụ cười giễu cợt.
"Bây giờ, chuyển hết số tiền đó vào tài khoản tôi chỉ định, rồi quyên góp cho một tổ chức từ thiện."
"Hết... hết ư..." Bố tôi giận tím mặt, cả mặt đỏ bừng, "Chu Như Vân, đến mức này rồi mà bà vẫn nghĩ đến tiền à! Ồ, tôi hiểu rồi, bà dùng cái c.h.ế.t của Lôi Lôi để tống tiền tôi đúng không!"
"Đúng vậy, bà căm hận vì tôi khiến bà ra đi tay trắng! Hồi đó, rõ ràng chính bà là người tự nguyện từ bỏ tài sản để đổi lấy quyền giám hộ cho Lôi Lôi, là do bà tự nguyện mà!"
"Phải, là tôi tự nguyện." Mẹ tôi cười như không cười, "Bây giờ đến lượt ông rồi."
"Cố Đạt Thành, vì ông yêu con trai mình đến vậy."
"Vậy thì dùng toàn bộ tài sản của ông, để đổi lấy con trai đi!"
Bố tôi không đồng ý, chuyện nằm trong dự liệu.
Tưởng Song Song van xin ông ta mau đồng ý, thấy nước càng lúc càng dâng cao, vết thương của Cố Trăn bò đầy dòi bọ, nếu không cứu chữa ngay sẽ có nguy cơ nhiễm trùng.
Không có thức ăn, hắn chỉ còn cách uống nước thải, không thể chịu đựng được nữa rồi.
"Lão Cố, tiền chúng ta có thể kiếm lại, nhưng con trai thì chỉ có một mà thôi!"
Bố tôi không bị lay động, ông ta hùng hồn tuyên bố kiên định với nguyên tắc: "Chu Như Vân bà ta chỉ lừa chúng ta thôi, cho tiền bà ta cũng chỉ như dã tràng xe cát, không phải anh không nỡ số tiền này, mà là chúng ta không thể cúi đầu trước thế lực tà ác, phải tuyệt đối tin tưởng cảnh sát!"
"Không kịp nữa rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguoi-me-toi/chuong-7.html.]
"Kịp, chỉ cần có nước uống, người dù không ăn gì cũng có thể sống được hai ba tuần!" Bố tôi không hề lay chuyển, "Trăn Trăn khỏe mạnh cường tráng, nhất định sẽ đợi được..."
Mặt Tưởng Song Song xám ngoét như tro tàn, bà ta thất thần, dường như lúc này mới nhận rõ bộ mặt thật của người đầu gối tay ấp.
Con trai tuy quan trọng, nhưng, không phải tài nguyên không thể tái tạo.
Bố tôi ở bên ngoài, cũng không chỉ có một bồ nhí, chỉ cần tiền bạc đủ, con trai cháu trai sẽ có vô số.
Đêm trong trại tạm giam rất lạnh, mẹ cuộn mình lại trên giường một cách vụng về.
Tôi nhìn là biết ngay, chắc là bệnh đau lưng của mẹ tái phát rồi.
"Lại không đeo đai bảo vệ lưng..."
Người ta bán xong chợ sáng với chợ trưa là nghỉ rồi, bà ấy cứ nhất định phải bán cả buổi tối nữa, dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi.
Đặc biệt là mùa đông, đau lưng đến nỗi đi lại cũng khó khăn.
Tôi xót xa khuyên mẹ làm ít thôi, nhưng mẹ thì lúc nào cũng tỏ vẻ mạnh mẽ số một: "Làm ít đi à? Vậy sau này ai lo cho con, giờ học phí đắt thế kia!"
Đến gần hơn, tôi nghe thấy mẹ đang lẩm bẩm khẽ khàng:
"Lôi Lôi, mẹ đã xem được một chỗ bán hàng tốt ở Bắc Kinh rồi, chờ con nhập học rồi mình chuyển đến đó, con đi học, mẹ kiếm tiền, dạo này mẹ vẫn đang luyện tiếng phổ thông, con nghe xem có chuẩn không..."
Nhìn giọt nước mắt trên má mẹ.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra cách mẹ tìm thấy t.h.i t.h.ể của tôi.
Đêm đó mẹ báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói phải đủ 48 tiếng mất tích mới xử lý.
Mẹ tôi đành hạ mình đến cầu xin bố tôi.
Ông ta có mối quan hệ rộng, quen biết nhiều người trong cục cảnh sát, chắc chắn có thể giúp được.
Nhưng vừa đến biệt thự, thì thấy hai vợ chồng họ xách túi to túi nhỏ, nhét Cố Trăn vào xe như ăn trộm.
Cố Đạt Thành không ngừng dặn dò: "...Đợi khi nào mọi chuyện lắng xuống rồi hãy liên lạc, đừng về nhà vội, cứ chờ bố mẹ xử lý xong đã!"
Cố Trăn sau khi nhận điện thoại của Sấu Khôn thì vô cùng hoảng sợ, giọng nghẹn lại, hắn bào chữa cho mình: "Con chỉ muốn dạy dỗ một chút thôi, ai mà ngờ lại khiến Cố Lôi bị như vậy chứ!"
"Bố ơi, con không muốn ngồi tù đâu!"
Mẹ tôi mơ hồ nghe thấy tên tôi, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, thế là đi theo xe bố tôi suốt dọc đường, đến một nhà kho.
Nhìn thấy t.h.i t.h.ể tôi, phản ứng đầu tiên của bố tôi là nôn mửa.
Ghê tởm đến phát nôn.
Tưởng Song Song hoảng loạn lay mạnh bố tôi: "Không được, tuyệt đối không thể để nó ảnh hưởng đến Trăn Trăn, đều tại ông! Nếu không phải ông cứ dùng thành tích của con nhỏ này để kích động con trai, thì con trai có ra nông nỗi này không? Chính chúng ta đã hại con trai rồi!"
Hai người vội vã rời đi, không hề hay biết, có một chiếc xe đang đi theo phía sau.
…