Người Phụ Nữ Thầm Lặng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-04 11:47:16
Lượt xem: 697
Nửa năm sau, tôi lại gặp bà nội.
Thân hình bé nhỏ của bà bị người ta vứt giữa sân trống trước từ đường, thoi thóp chút hơi tàn cuối cùng.
Vạt áo nhăn nheo bị xé thành từng mảnh, để lộ tấm lưng be bét m.á.u thịt. Những giọt m.á.u đông lại trên lớp áo dính đầy bụi đất.
Đám người la ó giờ đã dần tản đi, tôi thấy cổ họng bà vẫn còn phập phồng yếu ớt.
Tiếng chửi bới lẫn nước bọt vẫn còn vương lại:
“Con mụ già c.h.ế.t tiệt! Bà muốn cả làng tuyệt hậu sao? Xuống nhận tội với tổ tiên đi!”
Tôi quỳ xuống bên bà.
Ngón tay gầy guộc của bà buông thõng.
Tôi áp lòng bàn tay lên cổ tay lạnh ngắt của bà, nhẹ nhàng nói:
“Bà ơi, Nhuyễn Nhi về đón bà rồi. Con đã tìm thấy ông cậu rồi.”
Sau lưng vang lên tiếng gậy gỗ rơi bịch xuống đất.
Một ông lão vội lao tới, run rẩy quỳ xuống bên cạnh.
Những ngón tay khô gầy lần trên khuôn mặt bà, ngập ngừng rồi dừng lại thật lâu:
“Chị ơi! Cuối cùng cũng tìm được chị rồi! Em biết mà, em biết chị vẫn còn sống mà!”
Khóe mắt bà chợt giật nhẹ.
Một tiếng nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, đứt quãng, đầy đau thương nhưng bị kìm nén.
Khoảnh khắc ấy, bà như một vầng trăng cô độc, một vầng trăng đã chờ đợi suốt hơn bốn mươi năm giữa núi rừng này.
Thân thể rách rưới ấy run lên bần bật.
Ông cậu cởi áo khoác dài, quấn chặt lấy bà, cũng ôm lấy tiếng khóc nức nở của bà vào lòng.
Sáu, bảy người cùng lúc chạy tới, lúc ông đang cẩn thận bế bà lên xe.
“Nhà ông ở đâu? Muốn đến làng tôi cướp người à?!”
Nhị gia ở đầu làng mặt đỏ bừng, vung gậy một cái, tiếng gậy gỗ vang vọng trong không khí trầm lặng của từ đường.
Tiếng gậy của ông cậu dừng lại.
Giọng ông vang rền như chuông: “Người này hôm nay tôi nhất định phải mang đi.”
Tôi quay lại: “Nhị gia.”
Cả một hàng người đồng loạt nhìn về phía tôi.
Những người đàn ông trong làng tay nắm chặt gậy, run lên vì giận.
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống cằm tôi.
“Chuyện này… là chuyện nhà của tôi.”
Ông cậu kéo tay tôi lại, nhẹ giọng: “Nhuyễn Nhi, con không cần thương lượng với bọn họ.”
Dưới bóng tối u ám của từ đường, cây gậy gỗ táo trong tay cha tôi vẫn còn dính vết m.á.u thâm đen.
Mũi giày vải của chú cũng đang giẫm lên mớ tóc bạc rơi vãi của bà nội.
Một người đàn ông bên cạnh thúc cùi chỏ vào cha tôi, nói mát:
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Chuyện nhà mày còn cần cả làng dạy làm như thế nào à?”
Một ánh nhìn, hai ánh nhìn… tất cả ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Mặt cha tôi hết đỏ lại xanh, cuối cùng là cơn giận xấu hổ khi mất mặt.
Ông ta gào lên: “Con ranh kia! Tao phải dạy cho mày một bài học nhớ đời mới được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguoi-phu-nu-tham-lang/chuong-1.html.]
Vừa nói vừa vung gậy lao về phía tôi.
Tôi lạnh lùng lên tiếng: “Mẹ tôi chưa chết. Đứa bé đã sinh rồi. Là con trai.”
Không khí đột nhiên như đông cứng lại.
Yết hầu cha tôi lăn lên lăn xuống, cây gậy rơi “cạch” xuống đất.
Một lúc lâu sau ông ta mới hoàn hồn, bước đến trước mặt tôi.
“Con đàn bà thối tha đó! Nó dám giấu đi con của tao à? Mau, mày mau dẫn tao đi gặp con trai tao!”
Tôi cười nhạt, vừa lúc ông ta đưa tay định nắm cổ tay tôi, tôi lùi nhanh ra sau, tránh thoát.
Quay người lên xe van, tôi hạ giọng, chỉ đủ để ông ta nghe thấy:
“Đứa trẻ đó không phải con của ông. Nhưng nó lại rất giống ông đấy… ông đoán thử xem… nó là con của ai?”
…
Hôm đó.
Sau mười lăm năm bị nhốt trong ngọn núi này, mang theo những vết bầm tích tụ suốt nhiều năm và cái bụng bầu sáu tháng, mẹ tôi biến mất.
Đêm hôm đó, cha và chú tôi dẫn theo tất cả đàn ông trong làng lên núi truy tìm.
Trăng đã lên đến đỉnh đầu, họ mới lầm lũi trở về trong đêm.
Cha tôi đi đầu, miệng chửi bới om sòm.
Còn chú thì im lặng đến mức sự im lặng ấy như vọng tận chín dặm xa.
Tiếng mắng vang dội, như thể muốn lật tung cả ngôi làng đang yên tĩnh này.
“Làm ruộng xong thì phải khóa lại ngay! Mở khóa cho nó làm gì lúc cao điểm nông vụ? Đồ ngu này!”
Cha tôi đập tay lên bàn, mặt bàn rung lên bần bật. Giọng ông ta đầy phẫn nộ và trách móc.
Cơn giận của ông ta như lan cả vào đêm tối. Tôi sợ hãi, càng rúc sâu hơn vào tấm chăn bông chắp vá chồng lớp.
Ánh đèn dầu hắt bóng ông lên tường đất, vặn vẹo như một con quái vật đang gào rú.
Trong mười hai năm qua, dưới vách tường này, tôi đã quen nhìn thấy những chiếc bóng đang vung tay đánh đấm, và nghe tiếng xích sắt loảng xoảng theo mỗi cú ngã của mẹ tôi.
“Chạy đi, mẹ ơi.” Tôi lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Không kìm được, tôi thò đầu ra nhìn lén.
Chú đang cúi đầu vuốt ve mép chén rượu mẻ, yết hầu khẽ lăn.
Ánh trăng lướt qua vết sẹo mới nơi thái dương chú, là vết thương do cha tôi đập vỡ chai rượu khi chú cố chắn cho mẹ.
Bàn tay đầy chai sạn của bà nội bất ngờ vỗ mạnh lên lưng tôi, khiến tôi đau nhói.
“Ngủ đi.” Giọng bà lạnh lùng, nghiêm khắc.
Bà luôn như thế, như thể thương tôi… mà cũng như không.
Áo bông bà may cho tôi, từng đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức có thể đựng cả ánh trăng.
Thế nhưng, khi tôi bị cha đá ngã quỵ giữa tuyết, bà lại quay lưng đi băm cỏ heo, tiếng d.a.o đập xuống thớt át cả tiếng nức nở của tôi.
Tôi rất sợ bà. Bà nghiêm khắc đến cay nghiệt:
“Chưa làm xong bài thì không được rời khỏi phòng.”
“Làm đồng không được than mệt, không được lười biếng.”
Bà vứt cho tôi một con d.a.o găm nhỏ:
“Lên núi kiếm đầy một giỏ quả dại. Bắt vài con gà rừng, thỏ rừng.”
Con gái nhà khác trong làng đều buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng trẻo yếu mềm.
Chỉ mình tôi tóc cắt ngắn đến vành tai, làn da rám nắng, vóc người hơi đậm.