Người Phụ Nữ Thầm Lặng - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-06-04 11:47:29
Lượt xem: 1,049
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bàn tay chai sạn nâng tôi trao qua dãy núi.
Trước khi ngất đi, tôi còn nghe thấy ba tiếng vái đầu nặng nề.
Phía sau núi, vang lên tiếng kèn đám cưới chắc lại có nhà nào lấy vợ.
Còn tôi… không thể gắng gượng được nữa.
Tôi mở mắt, thấy trần nhà loang lổ những vết nứt nhỏ.
“Nhu Nhi!”
Bàn tay đầy chai sạn của mẹ nhẹ nhàng phủ lên mắt tôi.
Mái tóc ngắn mới cắt của mẹ được kẹp gọn sau tai bằng chiếc kẹp ngọc trai.
Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt mẹ hồng hào.
Ba tháng trước, mẹ vẫn còn lưng gù ngoài ruộng ngô.
Giờ đây, bà mặc chiếc váy bầu vàng nhạt, cái bụng tròn như chiếc túi vải đầy ắp.
Mẹ đang múc nước đường nâu thì dừng lại, lúc này tôi mới phát hiện mình đang nắm chặt vạt áo của mẹ đến nhăn nhúm.
Tôi lao vào lòng mẹ: “Mẹ ơi!” trán đập vào cái bụng căng cứng của bà.
“Ôi dào, con bé ngốc, đừng chèn vào em!” — mẹ cười, khóe mắt cong lên thành nếp.
Mẹ lấy từ túi tạp dề ra một gói giấy dầu.
Mùi ngọt của bánh hoa quế, hòa với hương phấn tuyết quen thuộc trên người mẹ.
Tôi lại nhớ đến tấm ảnh nhỏ trong túi áo bông, cô gái tóc tết đứng trước cổng trường.
Nhà ông bà ngoại thơm mùi sách, canh cá chép của bà ngoại sôi ùng ục trong nồi đất.
Sáng nào mẹ cũng ngồi tết tóc cho tôi, tỉ mẩn từng nhánh như b.í.m rết:
“Tóc dài thế này là đẹp nhất rồi đấy.”
Một ngày nọ, khi đi ngang khu phố sầm uất, mẹ bỗng dừng lại trước cửa tiệm chụp ảnh.
Đó là bức ảnh gia đình đầu tiên của chúng tôi ông, bà, mẹ và tôi. Dù là ảnh đen trắng, nụ cười của ai nấy đều như được tô màu.
Tối đến, mẹ lôi đống len từ đáy rương ra:
“Mẹ đan cho con một cái áo len nhé, con thích màu hồng phấn hay màu vàng mỡ gà?”
Âm thanh leng keng của kim đan vang lên theo tiếng mẹ ngân nga một khúc hát ru mờ nhòe.
Tôi gối đầu lên đùi mẹ, vừa đếm vòng len vừa nghe mẹ khe khẽ nói:
“Đợi em trai con ra đời, mình sẽ đón bà nội về sống cùng, được không?”
Tôi kiễng chân bỏ lá thư vào thùng bưu điện, lá thư đó tôi gửi cho ông cậu theo lời của bà.
…
Rồi một tai họa kéo đến như cơn mưa đêm giữa mùa đông.
Sáng sớm hôm đó, ông bà chưa kịp ăn sáng thì mẹ đã dìu về một người đàn bà ướt sũng nước.
Trên tóc bà còn vướng rạ, kẽ móng tay đen bẩn, rõ ràng là một phụ nữ trong làng!
Sau hai ngày hôn mê, vừa tỉnh lại bà đã run rẩy, tay túm chặt cổ tay tôi:
“Nhu Nhi! Bà của con! Mau cứu bà ấy!”
“Trước khi ngất đi, tôi thấy gác rừng treo đèn lồng cao đó là tín hiệu của bọn chúng!”
Chiếc bát sứ rơi khỏi tay tôi, vỡ tan. Kim đan rơi khỏi tay mẹ, cuộn len lăn khắp sàn.
Tôi hoảng loạn quay đầu, ánh mắt cầu cứu về phía mẹ.
“Nhu Nhi! Có điện thoại, là ông cậu gọi đấy!” — tiếng bà chủ tạp hóa vang vọng từ đầu ngõ.
Tôi bật dậy khỏi giường, khoác áo rồi lao như bay ra điện thoại công cộng.
“A lô?” — tôi cố nén nhịp thở dồn dập.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu. Rồi là tiếng nức nở nghẹn ngào của một ông già.
Tôi lặng lẽ cầm ống nghe.
Một cánh hoa mộc lan rụng bên chiếc dép lê.
Rồi giọng nói nghẹn đắng vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguoi-phu-nu-tham-lang/chuong-6.html.]
“Chị ấy còn sống… nhưng ba mẹ… không được gặp nữa…”
Tiếp đó là tiếng gào khóc thảm thiết.
Đoàn xe nghiến lên sân phơi lúa, bên vệ đường là những bắp ngô thu hoạch mới trải dưới ánh hoàng hôn.
Nơi đây, bao năm trước tôi từng chạy nhảy, lăn lóc theo mùa gặt.
Tôi ngồi ghế trước, ngoái đầu nhìn bà nội nằm yên trên băng ghế sau, lòng nghẹn lại.
“Cuối cùng… cũng cứu được rồi.” — tôi thầm thì.
Một tiếng kêu khàn xé ngang không khí:
“Nhu Nhi! Cứu tôi với!”
Trong gương chiếu hậu, một dáng người rối bù hiện ra, hai tay bấu lấy khung cửa sắt của xe là cô Thu!
Chưa kịp dừng hẳn, cô đã leo lên, mười ngón tay bám chặt vào khung cửa.
Phía sau, ông Năm ở đầu làng cầm chổi tre đuổi tới, sau lưng là một đám trai trẻ, tay lăm lăm gậy sắt, lưỡi cuốn sắt nhọn sáng loáng:
“Con đàn bà thối tha! Cút về đây cho ông!”
Cô Thu mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe, quay đầu lại một giọt nước mắt lăn xuống.
Ông cậu lạnh lùng hỏi: “Muốn về chung không?”
Cô run bần bật, gật đầu liên tục.
Ông cậu lặng im mấy giây.
Bà nội siết c.h.ặ.t t.a.y tôi một chữ “cứu” chưa thoát ra khỏi môi đã nghẹn lại.
“Lên xe! Nổ máy!”
Chưa kịp dứt câu, ông cậu mở cửa, kéo mạnh cô Thu vào.
Chiếc áo vải của cô rách toạc một bên vai, để lộ những vết bầm đen chằng chịt. Bàn chân trái trần trụi, gót dập máu, loét rỉ mủ.
Cô Thu co rút ở góc xe, run lên bần bật, từng vỏ trấu vương trong tóc rơi rụng theo mỗi cú sóc.
“Rẹt—”
Cán chổi của ông Năm cào mạnh vào thân xe, vang lên tiếng rít kim loại chói tai.
Cô Thu co người lại, cố níu chặt thành ghế.
Xe chồm lên trên đường núi xóc nảy. Tốc độ giảm lại khi bánh sau bị kéo níu bởi mấy cánh tay rám nắng bám lấy tay nắm cửa.
Không mở được cửa, đám người đập thẳng gậy gộc và nắm đ.ấ.m vào kính xe.
Một đòn.
Lại một đòn nữa.
“Chạy? Tao lột truồng mày treo lên giàn nước cho cả làng xem! Giống con Xuân ấy!”
“Tưởng trốn được à? Con nào chạy cũng bị lột sạch cho cả làng xơi một lượt. Mày cứ đợi đấy!”
Kính xe nứt toác thành mạng nhện. Giọng ông Năm gầm gừ càng rõ.
Cô Thu cào ghế, móng tay rách tứa máu.
“Tôi thà c.h.ế.t đi còn hơn…”
Cô như điên, lao đi lục lọi khắp xe, tìm dao, tìm vật sắc nhọn.
“Dao… cho tôi d.a.o với!” — cô run rẩy cầu xin.
“Bíp! Bíp bíp bíp!”
Tiếng còi xe từ sau vang lên dồn dập.
Tài xế bẻ ngoặt tay lái đoàn xe hỗ trợ của ông cậu đã kịp đến nơi.
Đám đông bị chặn lại.
Cùng lúc ấy, từ phía từ đường bỗng bốc lên cột khói đen.
Có người hét: “Cháy nhà tổ rồi!”
Tiếng chân rượt theo bỗng dạt về hướng khác.
“Thoát rồi.” — tài xế thở nhẹ.
Không gian lặng lại.
Ông cậu đặt tay lên vai tôi, tay kia che chở cho bà nội đang lịm đi.