Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Phụ Nữ Thầm Lặng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-06-04 11:47:34
Lượt xem: 1,404

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy cánh tay thô ráp của dân quê vội chắn trước người tôi.

“Con nít biết gì chuyện sinh đẻ? Chắc chắn là người lớn nói nó mới lặp lại!”

“Thằng út này đúng là không ra gì! Lợi dụng lúc anh mình bị yếu, lại làm chuyện như vậy. Còn mặt mũi nào mà sống cùng một mái nhà nữa?”

Chú tôi vẫn cố chen qua đám người, nắm đ.ấ.m giơ lên, sắp lao vào tôi.

Tôi gào lên giữa đám đông:

“Chú ơi, cha nói rồi sớm muộn gì con cũng là người nhà ông Năm. Chú đừng nhìn lén con thay đồ nữa, chú sẽ dọa con đấy!”

Không khí lập tức đông cứng lại.

Ngoài tiếng nức nở của tôi, cả sân làng lặng thinh.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người đàn ông đang đứng đối mặt như đang nhìn hai kẻ bệnh hoạn.

Cha tôi lại gầm lên, vung tay chộp lấy cổ chú, vật chú ngã dúi dụi ra đất.

“Chát! Chát! Chát!”

Tiếng bạt tai vang rền khắp sân.

Chú không chịu yếu thế, bật dậy tung nắm đ.ấ.m thẳng vào mặt cha.

“Thì sao? Tao ngủ với vợ mày thì làm sao?! Bao năm nay, tao không làm lụng cho cái nhà này chắc?! Tại sao tiền nhà chỉ để mày lấy vợ? Con đàn bà đó cũng có phần của tao, tao đụng là sai à? Vợ bỏ thì con nó tao không được xài à?!”

Nghe xong, cha tôi nuốt một ngụm máu, mắt đỏ ngầu, bật dậy, đè chú xuống, giáng từng cú đ.ấ.m điên dại.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Đám đàn ông đứng sững, nhìn cảnh anh em ruột đánh nhau như chó dại.

Không ai nhận ra, mười mấy chiếc xe cảnh sát đã tiến vào làng từ bao giờ.

Cho đến khi có người quay đầu lại:

“Cảnh sát tới rồi!!”

Họ không biết đã mười chiếc xe khác đã rời làng, chở theo những cô gái từng nghĩ cả đời này không còn ánh sáng.

Tôi chen ra khỏi đám đông, chạy đến bên cha, hét lên:

“Cha! Đừng vậy nữa…”

Cha bật cười khinh bỉ:

“Đúng là con bé được bà dạy, thông minh thật đấy. Mày cố tình làm cha mất mặt trước cả làng đúng không?”

Chưa kịp hiểu, tôi đã thấy tay ông bóp chặt lấy cổ mình.

Ông ghé sát mặt tôi:

“Mày cũng định thay bà mày, mẹ mày… trả thù tao hả?!”

Tôi vùng vẫy, đ.ấ.m vào cánh tay ông, nhưng sức tôi dần yếu đi.

Trước khi lịm đi, tôi thấy bóng tối phủ lấy mọi thứ.

Tôi tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Trần nhà sáng rực đèn huỳnh quang.

Mẹ tôi ngồi bên giường, áo vạt xanh nhạt dính vết sữa, trán quấn khăn giữ ấm.

Từ chiếc chăn bọc hờ, lộ ra đôi chân nhỏ đỏ hồng của đứa bé sơ sinh.

“Nhu Nhi! Con tỉnh rồi à!”

Mẹ vừa cười vừa khóc, giọng đầy thương yêu xen lẫn trách móc:

“Làm mẹ lo muốn chết…”

Người phụ nữ từng gầy gò, xanh xao, giờ đây trong mắt lấp lánh như dòng suối.

Tôi vẫn còn mơ hồ. Tiếng bi bô của trẻ vang vọng trong phòng bệnh.

“Là thằng Trần đấy. Nó nhận ra chị gái nha.”

Mẹ cười, đưa em bé cho tôi bế.

Tôi khẽ vuốt ve mái tóc tơ của em rồi sững người.

Trên cổ tay em có buộc sợi chỉ đỏ. Tôi cũng từng có một cái giống vậy.

Là bà nội đã lén đưa cho tôi, trong một buổi đi chợ.

“Bà! Bà đâu rồi?!”

Tôi cố gượng dậy, mẹ vội đỡ lấy:

“Không sao đâu con. Ông cậu đã mời bác sĩ giỏi nhất chăm cho bà rồi. Khi con khỏe, ông ngoại sẽ dẫn con đi thăm bà.”

Chưa kịp nghe tiếp, bà ngoại đã dúi vào tay tôi cả nắm kẹo sữa lớn.

“Từ nay trở đi, đều sẽ là những ngày tốt lành rồi!”

Mẹ dí tay vào mũi tôi:

“Ở đây với mẹ không tốt sao? Về rồi là ở lại luôn nha không được đi nữa.”

Tiếng “tít tít” đều đặn của máy theo dõi bị phá vỡ bởi tiếng chân người bên ngoài.

Tôi ngẩng lên, nhìn qua khe cửa thấp thoáng bóng váy hoa.

“Nếu bà Dã Lan chưa tỉnh, mai chúng ta lại tới.”

Là cô Thu! Là chị Xuân! Tôi bật dậy gọi.

Chuỗi ngọc trai trên cổ cô Thu đung đưa theo bước chân che đi phần xương quai xanh từng bị xích mài mòn.

Đôi giày sơn bóng của chị Xuân dính vài vết bùn—người từng chạy chân trần hơn ba mươi dặm đường giờ đã có thể nuôi lại làn da.

Bà nội nheo mắt, khàn giọng:

“Vào đi. Để tôi nhìn mấy đứa một cái.”

Bà vịn lấy thành giường, cố gắng ngồi dậy.

Có tới hơn hai mươi người. Váy hoa xen giữa những chiếc áo vải xanh của các cụ già.

Phòng bệnh đông nghẹt.

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Họ bỗng đồng loạt quỳ xuống.

Bà nội ngẩn ra, mắt tròn xoe:

“Các con làm gì vậy? Mau đứng lên! Đất lạnh lắm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguoi-phu-nu-tham-lang/chuong-8.html.]

Cô Thu quỳ bên mép giường, giọng run rẩy:

“Bà Dã Lan… mạng của tụi con là bà cứu.”

“Chị à… không có chị, vợ chồng già tụi tui e là c.h.ế.t xuống mộ cũng chẳng được gặp con gái nữa…” — một cụ già lưng còng nói.

“Nếu không có bà hôm đó… con…con chắc đã…”

Chị Xuân nói mà giọng nghẹn, không thể tiếp lời.

Bà nội vịn tay tôi đứng dậy, tay kia kéo cô Thu:

“Đứng lên nào… về nhà rồi mà… cuối cùng cũng về nhà rồi…”

Khóe mắt bà tuôn hai dòng nước mắt rõ ràng.

“Nhu Nhi! Không ổn rồi!”

Tiếng hét vọng từ hành lang ngày càng gần.

Tài xế xông vào, làm đổ giỏ quà trái cây lăn lóc đầy sàn.

Không kịp giải thích, ông ta túm tay tôi, kéo chạy:

“Mẹ con gặp chuyện rồi!!”

Tôi choáng váng.

Cả đầu như sấm nổ.

Ánh nắng chiều bò từ cửa sổ phía Tây sang tường Đông, kéo bóng bà ngoại còng lưng thành một chiếc bóng dài như cắt giấy.

Lần thứ tám bà khuỵu xuống sàn, cô Thu đành buông tay đang bế em tôi ra đỡ khiến bé con trong chăn bật khóc.

Chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay ông ngoại đã dừng lại ở 4 giờ 07 phút.

Suốt 12 tiếng đồng hồ, tất cả chúng tôi như bị kéo căng đến cực hạn, không ai thốt nổi lời nào.

Tôi cúi người, chạm nhẹ vào trán em trai. Bàn tay bé xíu túm lấy vạt len lòi ra từ chiếc áo len vàng nhạt của tôi.

Cánh cửa phòng mổ bật mở.

“Người nhà bệnh nhân… xin nén đau buồn.”

Bà ngoại ngã quỵ xuống sàn, bất tỉnh.

Ông ngoại phải vịn chặt vào tường mới đứng vững. Cô Thu và tài xế đồng thanh hét lên:

“Bác sĩ! Cứu hai ông bà trước đã!”

Chân tôi như bị đổ chì, tôi bò về phía cửa phòng mổ rồi đứng bật dậy.

Tôi lao thẳng vào trong.

Không! Tôi phải tận mắt nhìn thấy.

Người phụ nữ đã từng cắn răng sống sót giữa núi sâu, từng hát ru tôi mỗi tối sao có thể ra đi dễ dàng như vậy?

Tôi không tin. Một chữ cũng không tin.

Ai đó từ phía sau ôm chặt lấy tôi.

“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi!!”

Đèn phẫu thuật tắt.

Mẹ ơi… mẹ có nghe thấy không?

“Xin mẹ đừng đi… nếu không thì… con phải sống thế nào đây…”

Giọt nước mắt rơi xuống áo len vàng, thấm đẫm nơi mẹ từng chạm vào.

“Tại sao g.i.ế.c mẹ tôi?!”

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y đến trắng bệch, đ.ấ.m thẳng xuống bàn trong phòng thăm phạm nhân.

Người đàn ông đối diện râu ria xồm xoàm, tay đeo còng bạc sáng lóa hắt lên mặt tôi.

“Là tai nạn! Tao định g.i.ế.c thằng khốn đó! Đồ cặn bã! Phản bội tao! Tao phải cho nó biết tay!!”

Cha tôi đột nhiên nổi cơn điên, mắt đỏ ngầu.

Hai viên quản ngục vội lao đến, ghì ông ta xuống ghế:

“Tù nhân 0322! Giữ trật tự!”

Cha tôi ngửa cổ cười phá lên:

“HAHAHAHA! Con hắn c.h.ế.t rồi? Chết rồi thật hả? HAHAHAHAHA!!”

Tiếng cười vang dội, chấn động cả tấm kính cách âm, bọt mép văng tung tóe.

Rồi ông ta đột ngột lặng im. Đôi mắt mờ đục trống rỗng phản chiếu ánh sáng từ ô cửa cao sau lưng tôi.

Tôi nhìn ông, nước mắt vẫn còn vương trên mặt.

Bỗng tôi hiểu ra, rơi phịch xuống ghế.

Ông ấy điên rồi.

Cha tôi… đã hoàn toàn điên loạn.

Còn công bằng cho mẹ tôi… Ai sẽ trả lại?

Bánh xe lăn qua những cánh hoa cúc trắng rụng lả tả.

Chiếc chăn mỏng phủ trên đầu gối bà nội bị gió hất tung, lộ ra vết sẹo sâu trên cổ tay.

Cú cúi đầu thứ ba vang lên.

Từ n.g.ự.c áo bà, vang lên tiếng lục lạc khẽ khàng.

“Đây là lục lạc đeo trên dây đeo sinh mệnh…” bà từng nói, “…mẹ tôi buộc cho tôi khi tôi còn trong tã lót.”

Giờ đây, tiếng leng keng đã khàn khàn, bị thời gian mài mòn đến khản giọng.

Tôi vuốt lại mái tóc dài mới nuôi, đẩy xe lăn của bà đi trong nắng sớm.

“Bà nội.”

“Ừ?”

“…cảm ơn bà… cảm ơn vì đã nâng đỡ cả cuộc đời con và của biết bao người khác.”

(Hết)

Tiểu Soái: _Một cái kết không trọn vẹn tí nào_

Loading...