Bận rộn đến mức không thể tách rời, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Đôi khi hắn còn mang đến một củ ấu ngọt ngào.
Cổng thành phát ra tiếng ầm ầm, từ xa vang lên tiếng vó ngựa, ta nghe thấy có người vui mừng đến phát khóc: “Thuốc đến rồi!”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta nuốt miếng cuối cùng của củ ấu, tiếng vó ngựa dẫm lên làm bụi tung bay, từng thùng thuốc được chuyển vào Kinh Châu.
Ta và các ngự y phát thuốc phòng dịch cho các quan quân áp tải thuốc.
Từ xa ta đã nghe có tiếng quát lớn, có người đẩy đám đông ra:
“Cút ra!”
Giọng nói quen thuộc, ta sững sờ, chưa kịp quay lại thì người đó đã nắm lấy cổ tay ta.
Ta bị Tạ Trường Lăng kéo ra khỏi đám đông, bát thuốc trên tay rơi xuống đất vỡ tan, cổ tay ta bị nắm đến đau, ta khó chịu nhíu mày.
Hắn kéo ta về phía cổng thành, ngón tay chạm vào khóe môi, tiếng huýt sáo vang lên, một con ngựa lông đỏ lao qua đám đông chạy đến bên chúng ta.
Cổng thành đã đóng, hắn nắm lấy thanh kiếm dài, quát các binh sĩ gác cổng: “Mở cổng thành.”
Tạ Trường Lăng nhảy lên ngựa, cúi người đưa tay về phía ta.
Nhưng ta vô thức lùi lại một bước.
Lần này ta thực sự nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Tạ Trường Lăng.
Hắn ta trông vô cùng nhếch nhác, quầng thâm dưới mắt không phải giả, không biết đã vội vã suốt bao nhiêu ngày mới đến được Kinh Châu.
Ta né tránh tay hắn, đối diện với ánh mắt đau đớn của hắn, nói: “Đừng ngốc nữa, Tạ Trường Lăng.”
Ta mím môi.
“Chúng ta không ai có thể rời đi.”
Thành Kinh Châu chỉ vào không ra.
Không ai có thể chịu trách nhiệm nếu dịch bệnh lan ra ngoài, nhà họ Thư không gánh nổi, nhà họ Tạ cũng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguoi-ta-cau-nguoi-ta-mat/8.html.]
Vì thế ta không hiểu tại sao Tạ Trường Lăng lại đến Kinh Châu.
Phụ thân hắn làm sao có thể cho phép hắn ta đến đây.
Tạ Trường Lăng bất ngờ nhắm mắt, khi mở mắt ra, khóe mắt có chút đỏ
“Thư Lăng, đừng bướng bỉnh nữa.”
Giọng hắn ta nhẹ nhưng gấp gáp.
“Nếu nàng có chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với phụ thân và ca ca của nàng.”
Ta ngắt lời hắn:
“Không cần giải thích.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ một nói:
“Người biết rõ có dịch bệnh nhưng vẫn quyết định vào Kinh Châu là ta, chúng ta chưa từng đính hôn, ta cảm ơn chàng vì đã quan tâm đến ta vì tình cảm từ thuở nhỏ. Nhưng nếu ta có chuyện gì ở Kinh Châu, không cần chàng phải giải thích với phụ thân và ca ca ta.”
Tạ Trường Lăng không nói gì nữa, hắn nhìn ta một lúc, rồi thấp giọng giải thích:
“Ta biết nàng rời kinh thành là vì hiểu lầm giữa ta và công chúa. Nhưng ta và nàng ấy…”
“A Lăng.”
Có người ngắt lời Tạ Trường Lăng, ta biết đó là Tạ Vân, hắn đưa chén thuốc ấm đến trước mặt ta, ta nghe thấy hắn nói:
“Uống thuốc trước đã.”
Ta nhìn chén thuốc đen ngòm đó, nuốt xuống mà không chớp mắt.
Vị đắng lan tỏa từ cổ họng, lâu dần cũng chỉ cảm thấy vậy thôi.
Giống như ta và Tạ Trường Lăng.
Ta vô cảm lau vết thuốc trên khóe miệng, trong ánh mắt đầy đau khổ của Tạ Trường Lăng, nói:
“Ta không quan tâm.”
Ta không quan tâm đến mối quan hệ giữa hắn và công chúa.