Kể từ lúc tôi xuất viện, Trình Cảnh Du bỗng thay đổi hẳn – không còn là người chồng lạnh nhạt, mà giống như chàng sinh viên si tình của những ngày đầu quen biết.
Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi ra mở thì thấy anh đang đứng trong nắng sớm, tay xách một túi đồ ăn sáng vẫn còn bốc khói.
"Bảo bối, ăn sáng đi em. Là bánh bao chiên của tiệm quen ở đầu hẻm đấy." Anh chìa ra như thể đang dâng tặng một báu vật. "Ngày xưa em thích nhất món này mà."
Tôi sững sờ đón lấy, đầu ngón tay chạm vào những đốt tay lạnh ngắt của anh.
Anh vẫn còn nhớ tiệm bánh nhỏ nằm sâu trong con hẻm ấy, nhớ cả việc tôi từng than thở phải xếp hàng rất lâu mỗi sáng.
"Ăn lúc còn nóng nhé." Anh quay người định đi, nhưng lại dừng bước. "Anh còn chút việc ở công ty, em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe."
Tôi cúi đầu nhìn những chiếc bánh vàng giòn, bất giác nhớ lại mùa đông năm ba đại học, anh từng trèo tường ra ngoài mua đồ ăn khuya cho tôi, bị bảo vệ rượt ngã nhào mà vẫn ôm chặt túi bánh trong lòng.
Nhưng... bệnh dạ dày của tôi vẫn chưa khỏi hẳn, không thể ăn đồ dầu mỡ.
Tôi lặng lẽ đem túi bánh ném vào thùng rác.
Sau đó, tôi ra ngoài để mua thêm thuốc dự phòng. Vừa đến hiệu thuốc, tôi liền trông thấy Trình Cảnh Du – người vừa nói "có việc ở công ty" – đang nửa quỳ trước một cửa hàng đồ chơi, kiên nhẫn buộc lại dây giày cho Tiểu Hạo.
Tô Nhu An đứng bên cạnh, dịu dàng đút cho anh một thìa kem. Anh tự nhiên đón lấy, rồi thuận tay xách giúp cô túi đồ vừa mua sắm.
Trông họ thật giống một gia đình đầm ấm... nếu như tôi không biết, họ là "chị dâu" và "cháu trai" của anh.
Thức ăn dù có ngon đến đâu, một khi đã biến chất... thì vẫn nên vứt bỏ.
Ngay sau kỷ niệm ngày cưới là sinh nhật tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguoi-tinh-duoi-mac-chi-dau-bi-kich-cua-ke-bi-lua-doi/4.html.]
Trình Cảnh Du nói năm nay nhất định sẽ bù đắp cho tôi, nên tôi đã chọn nhà hàng nơi chúng tôi từng tổ chức lễ đính hôn.
Tôi muốn biết, anh thật lòng muốn chúc mừng tôi – hay chỉ muốn nhân cơ hội này để tôi thuyết phục anh trai nhượng bộ trong chuyện làm ăn.
Điện thoại rung lên, là tên anh.
Tôi hỏi: "Anh đến đâu rồi? Em đã..."
"Như Khánh," anh cắt lời, tiếng cười vui vẻ của Tiểu Hạo vọng lại từ phía sau, "Trường của Tiểu Hạo đột xuất tổ chức hoạt động gia đình. Anh không thể để thằng bé cảm thấy mình là đứa trẻ không có bố được, em hiểu cho anh mà, đúng không?"
Tôi siết chặt điện thoại, móng tay như bấm sâu vào da thịt: "Vậy ý anh là sao?"
"Anh sẽ đến muộn một chút." Giọng anh rõ ràng là đang dỗ dành. "Em cứ đến nhà hàng trước đợi anh nhé."
Tôi ngồi một mình bên bàn cạnh cửa sổ, nhìn từng món ăn trên bàn dần nguội lạnh.
Người phục vụ bước tới hỏi: "Thưa cô, những món còn lại có cần phục vụ luôn không ạ?"
Tôi lắc đầu, đặt tiền thanh toán rồi đứng dậy rời đi. Khi đi ngang qua sảnh khách sạn, tôi nghe thấy nhân viên lễ tân đang trò chuyện: "Anh Trình đúng là một người cha tuyệt vời, còn đặt cả phòng riêng ở tầng cao nhất để mừng sinh nhật cho con trai..."
Đúng lúc đó, điện thoại tôi lại reo – là Trình Cảnh Du: "Em đi đâu vậy? Anh đến rồi mà không thấy em đâu cả."
"Muộn quá rồi, em về trước đây."
Về đến nhà, trời đã khuya. Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Trình Cảnh Du đang ngồi trên sofa, trước mặt là một chiếc bánh sinh nhật nhỏ.
"Anh muốn bù đắp cho em." Anh đứng dậy, định ôm lấy tôi, nhưng tôi đã né tránh.
"Những lời hứa không thể thực hiện, thì xin đừng nói ra."