Thì ra... đó chỉ là khởi đầu cho một ván cờ được sắp đặt công phu.
Tôi tỉnh lại khi hoàng hôn đã buông, sắc đỏ ngoài cửa sổ hệt như màu máu.
Điện thoại có vài tin nhắn từ Trình Cảnh Du. Tin cuối cùng được gửi cách đó 5 phút:
[Cuối tuần mẹ muốn mời hai đứa về ăn cơm. Bà nghe tin em có thai nên vui lắm.]
Tôi chậm rãi gõ từng chữ hồi âm:
[Nói với bác là không cần chuẩn bị gì nữa.]
[Tôi đã bỏ đứa bé rồi.]
[Đơn ly hôn sẽ được gửi đến công ty của anh vào ngày mai.]
Gửi tin nhắn thành công, tôi lập tức gọi cho anh trai: "Anh, hủy toàn bộ hợp tác với nhà họ Trình đi."
"Cô còn mặt mũi để quay về đây sao?"
Giọng nói của Trình Cảnh Du vang lên trong bóng tối, như một lưỡi d.a.o sắc lạnh đ.â.m thẳng vào tai tôi.
Tôi bật đèn. Anh ta đang ngồi trên ghế sofa, dưới chân là la liệt những chai rượu rỗng. Anh ta lảo đảo đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tơ máu.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào phòng ngủ, lôi chiếc vali từ sâu trong tủ ra.
Anh ta lập tức hất tung chiếc vali, túm chặt lấy cổ tay tôi: "Cô đã g.i.ế.c con của tôi! Ai cho cô cái quyền đó hả?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nguoi-tinh-duoi-mac-chi-dau-bi-kich-cua-ke-bi-lua-doi/8.html.]
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt đang vặn vẹo vì giận dữ của anh ta, giọng bình tĩnh đến lạ: "Tử cung là của tôi. Quyền quyết định là của tôi."
"Cô có biết tôi đã mong chờ đứa bé này đến mức nào không..."
"Anh mong chờ đứa nào?" Tôi hất tay anh ta ra. "Là đứa trong bụng tôi, hay cái thai trong bụng Tô Nhu An?"
Gương mặt Trình Cảnh Du lập tức đông cứng lại.
"Đơn ly hôn tôi đã soạn xong. Anh ngoại tình trong thời gian hôn nhân – chuẩn bị tay trắng ra đi đi."
Vẻ mặt Trình Cảnh Du trở nên dữ tợn: "Như Khánh! Cô đừng quên ai đã cứu cô khỏi đám cháy! Không có tôi thì cô đã c.h.ế.t từ lâu rồi! Cả anh trai tôi nữa – anh ấy đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng cô! Bây giờ cô báo đáp nhà họ Trình như vậy sao? Cô nợ tôi cả đời này!"
Tiếng chuông cửa vang lên. Anh trai tôi đứng ngoài cùng bốn vệ sĩ. Anh nhìn một vòng căn phòng ngổn ngang, cuối cùng dừng lại ở gương mặt tái nhợt của tôi: "Dọn xong chưa em?"
Trình Cảnh Du bất ngờ lao đến: "Không một ai được phép đi!"
Các vệ sĩ lập tức cản lại. Anh trai tôi thản nhiên nhận lấy vali từ tay tôi: "Trình Cảnh Du, kể từ ngày mai, nhà họ Như sẽ chấm dứt mọi hợp tác với Trình gia."
"Các người không thể làm vậy!" Trình Cảnh Du gào lên, giãy giụa như một con thú bị dồn vào đường cùng. "Như Khánh, cô nợ nhà tôi hai mạng người! Mạng của anh tôi... và đứa con mà cô vừa giết!"
"Những lời này, tốt nhất anh nên giữ lại để nói trước tòa." Tôi quay lưng, rời khỏi nơi đã chôn vùi tất cả những ký ức nhục nhã của mình.
Cơn địa chấn bắt đầu vào ngày thứ ba sau khi Như thị tuyên bố rút vốn. Cổ phiếu của Trình thị lao dốc không phanh, liên tục chạm đáy trong sự tuyệt vọng.
Từ văn phòng của anh trai, tôi bình thản quan sát cơn bão đang càn quét đế chế của Trình Cảnh Du qua màn hình TV. Dưới chân tòa nhà Trình thị, những đám đông giận dữ gào thét, giăng cao biểu ngữ "Trả lại mồ hôi nước mắt của chúng tôi". Có kẻ còn trèo lên sân thượng, dọa sẽ gieo mình xuống để đòi lại công bằng.
Logo Trình thị, biểu tượng từng một thời kiêu hãnh, giờ đây bị gạch chéo bởi dòng chữ đỏ chót: "Báo động nợ xấu".
Điện thoại của tôi không ngừng rung lên – đã là cuộc gọi nhỡ thứ mười mấy từ Trình Cảnh Du.
"Em có muốn gặp nó không?" Anh trai tôi cau mày.